Cửu Đỉnh Ký
Chương 576 : Cổ Ung
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
- Không hợp lý.
Dương Đông bên cạnh cũng nhíu mày:
- Hình Ý môn chúng ta và Thần Miếu Man tộc căn bản không hề lui tới, sao họ lại đến công kích Hình Ý môn chúng ta?
- Nhưng, việc này đã xảy ra.
Hồng Vũ một bên có vẻ rất trầm ổn, hai mắt lóe lên chút ánh sáng:
- Vô cớ mà tới xum xoe, không gian thì cũng là trộm. Cùng một đạo lý, nếu không có cừu hận mà thần thú của Thần Miếu Man tộc vô duyên vô cớ tới đây công kích Hình Ý môn ta, khẳng định là có nguyên nhân. Hơn nữa, lúc trước tên nhân loại hư cảnh đi cùng con yêu thú này khi công kích Hình Ý môn lại không hề hiện thân. Cha, nếu con đoán không sai, nguyên nhân nhất định nằm trên người tên nhân loại hư cảnh.
- Tất cả nguồn cơn hẳn là đều liên quan tới hắn.
Hồng Vũ tỉnh táo nói.
Đằng Thanh Sơn tán thưởng nhìn nhi tử.
Xem ra, việc buôn bán đích xác có thể rèn luyện con người.
Hắn nhìn nhi tử, lại nhìn con gái. Hai chị em này về tuổi tác và sự từng trải thì hoàn toàn tương phản với nhau.
- Đúng, chỉ cần tìm được tên nhân loại hư cảnh này, có lẽ sẽ hiểu được mọi việc.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Nhưng Thanh Sơn, bây giờ phiền toái lớn nhất của chúng ta là không biết đi đâu để tìm tên nhân loại hư cảnh này.
Lý Quân lắc đầu bất lực.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên nhìn vào bất tử Phượng Hoàng đang đậu gần đó. Lúc này tên áo đen đang bị lực thiên địa cường đại ép sát trên mặt đất.
- Đây là…
Đằng Thanh Sơn đi tới đó.
- Cha, đây là đại nhân vật đứng sau lưng đám người bắt con đó.
Hồng Lâm mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người áo đen, trong hai mắt lóe ra sự giận dữ:
- Chính là hắn! Hắn còn bảo Phàn An Nhiên phải tự mình rạch nát mặt con, phải rạch đủ mười chín đao. Nếu như không có Tiểu Bạch và Hỏa Phượng xuất hiện, chắc con đã…
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn về phía người áo đen trở nên lạnh buốt.
- Ha ha! Đúng, chính là ta hạ lệnh, vậy thì sao? Ha ha!
Tựa hồ nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đang chăm chú nhìn hắn, tên áo đen đã bị phá đan điền liền điên cuồng quát lên.
- Có trách thì trách tên Phàn An Nhiên thật sự quá vô dụng, đúng là một tên phế vật! Đưa một phụ nữ ra khỏi nhà, lại khiến cho ngươi chú ý, phái bất tử Phượng Hoàng theo dõi!
Đằng Thanh Sơn đi đến trước mặt người áo đen kia, lạnh lùng nhìn hắn.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc.
- Đằng Thanh Sơn, có bổn sự giết ta đi! Lão tử chết rồi có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!
Người áo đen nghiến răng, trừng mắt gầm lên.
- Ngụy Hàn!
Đằng Thanh Sơn chợt mở miệng gọi.
Người áo đen biến sắc.
- Ngụy Hàn, năm đó là một trong những tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo, ta không nhận lầm đó chứ?
Đằng Thanh Sơn tươi cười nhưng lại làm cho người áo đen cảm thấy ớn lạnh. Từ sau chiến dịch Đại Duyên sơn, tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo vốn đã ít còn ít hơn. Còn Đằng Thanh Sơn thì vô cùng căm hận Thanh Hồ đảo, nên có tư liệu rất đầy đủ về từng tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo.
Ngụy Hàn cảm thấy ớn lạnh.
- Ngụy Hàn!
- Con bé Lâm Lâm, từ bé đã y như con trai, trông thì kiên cường, nhưng trong lòng thì… chà, e rằng…
Đằng Thanh Sơn cũng biết, lần này đã làm cho con gái bị đả kích quá lớn.
- Không thể trì hoãn nữa, phải lập tức tìm cho được nhân loại hư cảnh thần bí đó.
Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không thể chịu được:
- Tiểu Quân, A Đông! Ta chuẩn bị lập tức đi Man Hoang, tới Thần Miếu Man tộc bái phỏng họ một lần.
- Thần Miếu Man tộc?
Lý Quân lắp bắp kinh hãi.
- Không tìm được tên chủ mưu, ta không yên tâm.
Đằng Thanh Sơn nói.
Lý Quân hít sâu một hơi, cũng khẽ gật đầu. Nàng cũng không phải không đau đầu.
- Ta sẽ đi cùng Tiểu Thanh tới Thần Miếu Man Hoang, để Đao Trì ở đây trấn thủ.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Tiểu Quân, nàng cũng không cần lo lắng! Nếu có chuyện gì, Yêu Long Tử Tích lão ca cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Cùng ngày, Đằng Thanh Sơn lẳng lặng cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời khỏi Đại Duyên sơn, bay về Man Hoang phía nam.
"Vù!"
Tốc độ của Bất Tử Phượng Hoàng rất kinh người, nhanh chóng bay qua đồng bằng sông ngòi, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực Man Hoang, hạ thấp xuống núi rừng vô tận phía dưới.
Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng cảm ứng được trong Man Hoang bên dưới có khí tức của vô số mãnh thú độc trùng. Hắn cầm Luân Hồi thương, chỉ lặng lẽ quan sát.
Hồi lâu, đợi đến khi hoàng hôn.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã nhận thấy giữa núi rừng phía dưới có vô số khí tức, hơn nữa những khí tức này mạnh hơn mãnh thú độc trùng bình thường nhiều. Trong đó cũng không ít linh hồn khí tức có thể so với tiên thiên cường giả, thậm chí còn có cả khí tức của cường giả hư cảnh. Trong đó có vài đại cường giả hư cảnh đang tụ tập một chỗ.
- Tới rồi, nơi cường giả hư cảnh tụ tập hẳn là Thần Miếu.
Đằng Thanh Sơn vội nói cho bất tử Phượng Hoàng.
- U…
Bất Tử Phượng Hoàng lập tức đáp xuống, chẳng mấy chốc đã lao xuống khu rừng phía dưới.
"Vèo! Vèo!"
Hai bóng người từ giữa cánh rừng vọt lên, sau đó lơ lửng giữa không trung, nhìn Bất Tử Phượng Hoàng và Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng quan sát người hai người vừa tới, chỉ thấy hai người này đều đi chân trần, mặc vải bố giống như những người khổ hạnh trên Cửu Châu đại địa, vẻ mặt tươi cười.
- Khách nhân từ xa tới, xin hoan nghênh tới Thần Miếu Man tộc…
Một lão già gầy gò mặt đầy nếp nhăn khẽ gật đầu cười nói.
- Ô ô u kỷ..
Một tiếng hót cao vút phẫn nộ chợt vang lên.
Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc. Theo khí tức thì đó chính là con yêu thú Hắc Ô.
- Hùm, là các ngươi làm bị thương thần thú Hắc Ô à?
Lão giả mặt đầy nếp nhăn sắc mặt hơi giận
- Hống…
- Ô ô…
Nhất thời Đằng Thanh Sơn nhận thấy có một khí tức hư cảnh cường đại từ phía dưới Thần Miếu điên cuồng vọt lên, có vẻ đầy địch ý.