Cửu Đỉnh Ký

Chương 591 : Một chưởng

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Bất chấp Đằng Thanh Sơn vẫn còn đang ngạc nhiên không hiểu vì sao đối phương động thủ, một cú chém đã đánh tới.



"Choang!"



Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn vung lên đỡ một kích này. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể địch nổi xuyên qua cán thương truyền đến, cả người bị bắn mạnh ra xa.



Bùi Tam vẫn tiếp tục đánh tới.



"Không ổn!"



Luân Hồi thương đâm mạnh một nhát vào góc tường phòng luyện công, đục thủng góc tường thành một lỗ hổng lớn. Đằng Thanh Sơn mượn lực nghiêng người bắn tung lên cao vài chục trượng.



"Vù!"



Bùi Tam cũng lao thẳng lên trời đuổi theo.



- Cha!



- Cung chủ, ngài muốn làm gì?



Lý Quân ngẩng đầu kêu lên, còn Hồng Vũ thì tỏ ra vô cùng lo lắng.



Giữa không trung, Đằng Thanh Sơn vừa muốn lên tiếng hỏi, lại thấy Bùi Tam nở nụ một cười dữ tợn, hai mắt lóe sáng tựa như dã thú điên cuồng. Giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng gầm như một con gấu lớn, đồng thời cả người Bùi Tam cũng trở nên mờ ảo hiện ra hư ảnh của một con gấu.



- Bùi cung chủ!



Đằng Thanh Sơn vừa mở lời, chỉ thấy Bùi Tam cười lên.



- Tiếp chiêu thứ hai của ta!



Tay phải của Bùi Tam lập tức giơ lên cao, trông như một con gấu khổng lồ đang đập xuống.



"BùiTam này muốn làm gì?"



Con gấu gây ra cho Đằng Thanh Sơn một áp lực gần như không thở nổi, giống như gặp phải Hùng tôn giả của Vũ Hoàng môn, phải nói là còn ghê gớm hơn, bàn tay màu vàng tối trong nháy mắt làm lực thiên địa chung quanh dạt ra.



Chỉ một chưởng như vậy!



Nhìn giống như một chưởng đánh hờ xuống!



"Hừ! Ta muốn xem thử Bùi Tam ngươi mạnh như thế nào!"



Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ, sau đó nghiến răng. Luân Hồi thương trong tay lắc qua, quang tuyến năm màu trong cơ thể xoay tròn dung nhập vào trong thương. Nhất thời Luân Hồi thương trở nên tràn đầy ánh sáng ngọc, quang tuyến năm màu không ngừng xoay tròn, trên mũi thương chỉ có một chút quang mang màu xanh lam lóe lên, thanh trường thương trong nháy mắt như hóa thành một cơn sóng biển ngập trời.



Đây là tuyệt chiêu mà lần đầu tiên Đằng Thanh Sơn toàn lực thi triển sau khi đạt tới động hư tiểu thành.



"Bùng!"



Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy ngực mình đờ ra, tai cũng ù lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn tiếng sét nổ ngay trong tai.




Trên mặt Lý Quân không khỏi lộ ra sát khí.



Nàng hận người này đến tận xương.



Bày mưu bắt con gái nàng, bày mưu giết nhi tử nàng, muốn hủy diệt Hình Ý môn, bây giờ lại muốn xuống tay với Đằng Thanh Sơn, tất cả những việc này Lý Quân đều không thể tha thứ được.



- Bùi cung chủ, lần này ngài tới để làm gì?



Đằng Thanh Sơn hỏi.



- Ta cũng không nghĩ tới việc giết ngươi.



Bùi Tam mỉm cười:



- Nhưng ta cũng rất muốn có được tấm bia đá do chí cường giả lưu lại. Có điều tấm bia đá đó bây giờ lại ở trong tay người tên Kim Thắng, bây giờ hắn đang ở Thần Miếu Man tộc, muốn lấy được nó từ trong tay hắn quả thật là rất khó. Đằng Thanh Sơn, chắc là ngươi cũng muốn giết hắn, ngươi hiểu ý của ta chứ?



Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, liền cười to lên.



- Bùi cung chủ, khi nào thì đi?



Nụ cười của Bùi Tam càng tươi hơn.



- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ đi là tốt nhất.



- Hay lắm!



"Lần trước ta đi Thần Miếu Man tộc không tìm được tên kia, bây giờ hắn đang ở đó... Ta sẽ đến đó một phen, xem thử dưới cái mặt nạ của hắn rốt cuộc là cái thứ gì."



Áp lực và sát khí trong lòng Đằng Thanh Sơn không ngừng bốc cao. Tên nam tử thần bí mang mặt nạ vàng kia chính là tâm bệnh của hắn.



Không diệt trừ kẻ này, hắn không thể an tâm.



Thế nhưng thế lực của Thần Miếu Man tộc quả thật rất mạnh. Còn lần này, nhân việc Bùi Tam muốn lấy tấm bia đá của chí cường giả, Đằng Thanh Sơn tự nhiên cũng không ngại cùng ra tay.



- Tiểu Quân! Ta đi Thần Miếu Man tộc một chuyến, giải quyết cho xong việc này.



Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nói.



- Ừm, đi cẩn thận nhé!



Lý Quân vội dặn dò.



Đằng Thanh Sơn cười, lập tức gọi Bất Tử Phượng Hoàng một tiếng.



"Vù! Vù!"



Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam phân biệt nhảy lên lưng Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng, sau đó hóa thành hai luồng hỏa quang và điện quang biến mất ở phía chân trời phía nam.