Cửu Đỉnh Ký

Chương 593 : Chí cường chiến giáp

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


- Xem chân ngươi cứng hay là mũi Luân Hồi Thương của ta sắc!



Thân thể Đằng Thanh Sơn rụt lại, hai tay vững vàng nắm lấy Luân Hồi thương, mũi thương chĩa lên phía trên. Hắn căn bản không hề né tránh, mặc cho bàn chân khổng lồ hạ xuống, dẫm thẳng vào mũi Luân Hồi thương.



"Xoẹt!"



Luân Hồi thương chỉ lưu lại trên lớp da dày một điểm trắng. Cả người Đằng Thanh Sơn bị đạp rơi xuống cực nhanh, va vào làm gãy gập hai cây đại thụ. Giữa âm thanh đại thụ ầm ầm đổ xuống, Đằng Thanh Sơn vội lui về chín bước mới hoàn toàn hóa giải được luồng lực công kích đó.



- Ha ha! Đằng Thanh Sơn, đừng có so sức mạnh với con đại gia hỏa đó! Ta mà dùng sức mạnh cũng không thể thắng được nó, ngươi còn dám chơi như vậy à?



Tiếng cười của Bùi Tam liên tục vang lên.



Chỉ thấy giữa không trung, vuốt rồng của còn Yêu Long đen cũng đánh Bùi Tam bay đi.



- Còn cười ta à! Có điều con Đại Viên Hầu này quả thật có lực đạo rất lớn.



Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, Tử Mao Thần Viên là thứ yêu thú có thiên phú dị thường, lúc còn tiên thiên kim đan đã có lực lượng rất lớn, một khi đột phá tới hư cảnh, thân thể sẽ thay đổi về bản chất, sức mạnh thân thể càng kinh người hơn.



Giống như Lục Túc Đao Trì, vừa vào hư cảnh đã có thể so được với Hạt Tử Kiếm Thánh vốn là hư cảnh đại thành có thể phát huy mười thành lực thiên địa. Đương nhiên là nó rơi vào thế hạ phong, nhưng so với hư cảnh nhân loại thì mạnh hơn rất nhiều.



Huống hồ... còn đại viên hầu này lại có thiên phú không yếu hơn Lục Túc Đao Trì, hơn nữa đã là hư cảnh đại thành, đủ để đánh một trận với cường giả động hư.



- Gừ…



Tử Mao Thần Viên phát ra âm thanh quái dị, gập người xuống, cánh tay tay phải vừa dài vừa to vung mạnh lên, giống như một cây cột nhà thật lớn nện xuống.



"Vèo!"



Đằng Thanh Sơn chui thẳng vào đất. Tay phải của con Tử Mao Thần Viên chợt xoay ngược lại, bàn tay lông lá khổng lồ vỗ thẳng xuống đất.



"Ầm ầm..."



Mặt đất bị lõm xuống hơn mười trượng. Lực chấn động cường đại làm cho những tảng đá phía dưới đều bị chấn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đằng Thanh Sơn đang chui xuống đất cũng bị chấn động đến mức thân thể tê rần.



"Ta không tin không đối phó được với con đại viên hầu này! Thân thể nó to, còn ta thì nhỏ. Tốc độ của ta không bằng nó, nhưng di động trong phạm vi nhỏ thì lại linh hoạt hơn, nó không thể nào vượt qua ta được."



Trong khi Đằng Thanh Sơn đang chật vật, Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng cũng gặp phiền toái.



"Vù vù..."



Ngọn lửa của Bất Tử Phượng Hoàng có tính uy hiếp rất lớn đối với cường giả hư cảnh đại thành nhân loại, nhưng gặp phải yêu thú hư cảnh đại thành thì lại là chuyện khác.



Chỗ lợi hại của yêu thú là ở thân thể, nếu so với nhân loại cùng cấp thì thân thể của chúng mạnh hơn rất nhiều. Đến cả cường giả động hư có thân thể hoàn mỹ cũng kém xa thân thể của yêu thú hư cảnh. Phòng ngự thân thể cường hãn, có thể khống chế mười thành lực thiên địa, muốn ngăn cản Bất Tử Phượng Hoàng chỉ mới vào hư cảnh tuyệt không phải là việc khó.


Hai mắt Đằng Thanh Sơn sắc như dao.



Hắn biết, nếu không chống được, hắn không chết cũng bị trọng thương tàn phế.



"Liều thôi!"



Đằng Thanh Sơn lập tức chuyển người.



Bế quan luyện tập Tam Thể thức đã lâu, giữa thế giới nê hoàn cung mới sinh ra một chút sương mù màu đen. Trong lúc sinh tử, Đằng Thanh Sơn ngưng tụ lực lượng tới cực điểm, giữa nê hoàn cung vốn chỉ có một chút thế giới lực hủy diệt màu đen lúc này liền điên cuồng dũng mãnh tràn vào Luân Hồi thương.



Lúc này, trong đầu Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hiện lên không ít phủ pháp Khai Sơn tam thập lục thức, cũng hiện lên những văn tự tiêu sái của Thần Tiên Ngọc Bích, sau đó tất cả đều tiêu tán. Trong đầu hắn chỉ còn lại cảnh mình ở trong phòng luyện công tối tăm, luyện tập Tam Thể thức, một chiêu thu thế, một chiêu ra quyền, rồi thu thế, rồi lại ra quyền,



"Ra quyền!"



Đằng Thanh Sơn giống như luyện Tam Thể thức liên tục hai mươi canh giờ không nghỉ, trong lúc sinh tử này, đối mặt với nắm tay hủy thiên diệt áp xuống…



"Xuất thương!"



Đằng Thanh Sơn vừa đáp xuống đất, chợt từ từ nhắm hai mắt lại, mặc kệ đất cát đè ép, đâm thẳng ra một thương mạnh nhất của hắn.



"Ầm!"



Xa xa Bùi Tam nhìn thấy tình thế không ổn liền biến sắc, tốc độ phi hành của hắn căn bản không đủ để cứu Đằng Thanh Sơn. Hơn nữa cảnh này đến quá đột ngột, ngay cả Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng không phản ứng kịp. Nam tử thần bí mặt nạ vàng đang được con yêu thú phi cầm Hắc Ô và con rết đen bảo vệ lại run cả người vì kích động, miệng phát ra những âm thanh vô thức: "giết chết hắn, giết chết hắn!", ánh mắt dữ tợn điên cuồng!



Nhất thời, lực chú ý đều dồn vào nắm tay của con Tử Mao Thần Viên.



"Ầm!"



Một tiếng nổ đáng sợ làm mặt đất chấn động rung lên bần bật.



- Hống...



Tử Mao Thần Viên phát ra một tiếng gầm đau đớn.



Giống như trời đất bị xé rách, một luồng lưu quang màu đen từ dưới đất bắn mạnh lên cao. Bàn tay khổng lồ của Tử Mao Thần Viên đã thu nhỏ lại, một lỗ thủng đầy máu xuất hiện trên bàn tay lông lá.



"Vù!"



Một bóng người phá đất bay ra. Chỉ thấy áo bào trắng trên người hắn rách nát tả tơi, chỉ còn lại Luân Hồi nội giáp màu xanh sậm, trên người cũng đầy vết máu, nhưng lúc này toàn thân lại bốc lên những luồng khí lưu màu đen, trên mũi Luân Hồi Thương cũng có vết máu.



- Đại viên hầu, có giỏi thì đến đây!



Tiếng cười lớn từ giữa vùng khí lưu màu đen vang lên.