Cửu Đỉnh Ký

Chương 609 : Tần Thập Thất

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


- Cha!



Lúc này Hồng Vũ đi theo Lý Quân vội chạy tới, kêu lên:



- Nó tên là Cẩm Tú, là mẹ đặt tên đó.



- Cẩm Tú?



Đằng Thanh Sơn đưa tay ôm lấy bé gái.



Dựa theo bối phận ở Đằng gia trang, sau thế hệ chữ Thanh là thế hệ chữ Hồng, sau chữ Hồng là chữ Cẩm.



- Cẩm Tú? Tú Tú?



Đằng Thanh Sơn nhìn bé gái. Bé gái cũng chớp đôi mắt to đen lúng liếng, tò mò nhìn "đại nhân" trước mắt. Nó rất thích khí tức của người lớn xa lạ này, làm cho nó rất thoải mái, không khỏi phát ra một tiếng cười khúc khích.



- Thanh Sơn, chàng quả là thiên tài đó. Tú Tú đầy tháng, trăm ngày, đều đã qua cả rồi.



Lý Quân cũng đi tới.



Đằng Thanh Sơn cùng mọi người trong gia đình vui vẻ với nhau, đàm luận những việc đã xảy ra hơn một năm qua. Đối với gia đình này, Đằng Thanh Sơn chính là trời, là trụ cột. Đằng Thanh Sơn trở về, trong Đông Hoa uyển lại tràn ngập tiếng cười.



Những ngày Đằng Thanh Sơn sống với gia đình trôi qua rất nhanh, cùng trò chuyện với cha mẹ, dạy cho con cái, chơi đùa với Tú Tú.



Đảo mắt đã là ngày mười một tháng chạp.



Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ. Cả Hình Ý môn hầu như khắp nơi đều đàm luận về trận chiến ngày mai giữa Tần Thập Thất của Doanh Thị gia tộc và Bùi Tam của Thiên Thần cung diễn ra trên Thanh Long sơn ở Tần Lĩnh sơn mạch. Đây là hai trong số ba đại cường giả trên Cửu Châu hiện giờ.



Ai lại không quan tâm đến trận chiến này?



Hơn nữa trận này qua đi, Đằng môn chủ của họ sẽ đấu với Bùi Tam.



- A Lan! A Lan!



Trong phòng, Đằng Vĩnh Phàm vội thấp giọng nói.



- Chuyện gì?



Viên Lan đang lau bàn quay đầu lại nhìn Đằng Vĩnh Phàm.



- A Lan, bà nói xem, Thanh Sơn nhà chúng ta đấu với Bùi Tam của Thiên Thần cung thì ai sẽ thắng?



Đằng Vĩnh Phàm hơi thấp thỏm.



Viên Lan trừng mắt, vội nói:



- Đương nhiên là Thanh Sơn nhà chúng ta rồi. Phàm ca, ông đừng nghĩ lung tung!



Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày, thấp giọng quát:



- Lão bà tử như bà thì biết cái gì? Ta cũng nghĩ là Thanh Sơn có thể thắng, nhưng ta đã hỏi qua rồi, cũng đã đọc quyển "Trận Chiến Đỉnh Cao". Tên Bùi Tam đó không phải dễ trêu vào đâu, đến cao thủ Ma Ni Tự và Vũ Hoàng môn mà cũng bị hắn tiêu diệt. Ngay cả Thanh Sơn nhà mình cũng nói trong bốn người thì Bùi Tam là mạnh nhất. Ta bây giờ rất lo lắng.



Viên Lan ném cái khăn trong tay sang một bên, ngồi thừ trên ghế, mắt hơi ửng đỏ.



- A Lan, bà làm sao vậy?




- Phía trước chính là Thanh Long sơn rồi.



Ánh mắt Tần Thập Thất lạnh lùng.



- Sư phụ!



Thanh niên mặc áo choàng xanh đá, trong mắt hơi lo lắng.



- Người ngàn vạn lần phải cẩn thận!



Tần Thập Thất nhìn thanh niên, lạnh nhạt nói:



- Không đạt tới chí cường, vĩnh viễn không thể thoát khỏi khống chế, vẫn chịu sự áp chế của thiên địa Cửu Châu, đến khi đại hạn đến thì vẫn phải chết. Chết bây giờ so với việc chờ đến hạn mà chết thì cũng như nhau, không bằng đánh cược một trận.



- Phá vỡ áp chế của thiên địa! Bài trừ tất cả trở ngại!



- Hải Dương, ngươi là người có thiên phú tốt nhất mà ta thấy, ngoại trừ Đằng Thanh Sơn ra.



Giọng nói của lạnh lùng Tần Thập Thất vang lên đều đều:



- Nhưng muốn đạt tới chí cường... trái tim phải chịu đựng được sự tịch mịch, chịu được cực khổ. Năm đó Đằng Thanh Sơn đào vong khắp nơi, bị cả thiên hạ đuổi giết, sau đó đạt tới hư cảnh, khai sáng ra Hình Ý môn, vẫn không ngừng tiềm tu, không có một khắc nào buông lỏng.



- Cường giả chính thức, chẳng những cần có thiên phú, còn phải có một trái tim cường giả kiên định như sắt đá.



Tần Thập Thất nhìn thanh niên trước mắt.



Thanh niên này hít sâu một hơi, gật gật đầu:



- Sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho người thất vọng đâu.



- Ừm!



Tần Thập Thất khẽ gật đầu.



- Sư huynh, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.



Doanh Hải Đồng không kìm được nói.



Tần Thập Thất lắc đầu.



- Cuộc đời này, ta phải truy tìm kiếm đạo.



- Lần này... là cơ hội của ta. Cũng như Bùi Tam, khó có thể gặp được đối thủ.



- Trận chiến này là trận sinh tử, vào sinh tử để tìm một chút cơ hội. Nếu như ta có thể lĩnh ngộ được bước cuối cùng, sẽ đạt tới chí cường, đạt được thành tựu chí cao; còn nếu thất bại, chính là phải chết.



Ánh mắt Tần Thập Thất cực kỳ kiên định.



Trái tim hắn cũng vô cùng kiên định.



Trận này... nếu sống, có thể đạt tới chí cường; còn nếu không, chỉ có con đường chết.



Chỉ thấy lưu quang hai màu đen trắng lao thẳng về phía đỉnh núi Thanh Long sơn xa xa, để lại Doanh Hải Đồng cùng với đệ tử của Tần Thập Thất với vẻ mặt lo lắng.