Cửu Đỉnh Ký

Chương 62 : Thương Thành

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Trước khi rời khỏi Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn thay bộ y phục mua ở Nghi Thành thành áo vải bình thường, thanh chiến đao cũng giấu trong túi, khi này bộ dáng mới giống với mọi ngày trở về thôn trang, lưng đeo túi đi về phía thôn trang.



"Thanh Sơn vào núi trở về rồi!" Các tộc nhân canh gác ở đại môn Đằng gia trang cười chào, Đằng Thanh Sơn cũng nhiệt tình chào lại đám tộc nhân. Rời khỏi thôn trang một ngày, Đằng gia trang cũng không có bất cứ biến hóa nào. Dù sao thôn trang cũng có đến hai ngàn người, mấy ai có thể lưu ý việc đi lại của Đằng Thanh Sơn.



Suy cho cùng, tại Đằng gia trang, Đằng Thanh Sơn bình thường cũng chỉ là luyện tập thương pháp hoặc Hình Ý Quyền ở nhà, tộc nhân thường rất khó nhìn thấy Đằng Thanh Sơn.



"Ca!" Một cô nương thanh tú trên luyện võ trường hớn hở gọi.



"Thanh Vũ." Đằng Thanh Sơn hết sức yêu quý vị muội muội này, Thanh Vũ hiện giờ mười ba tuổi đã vô cùng xinh đẹp. Nữ hài mười bốn tuổi đã thành niên, có thể lập gia đình rồi. Mà bây giờ đã có không ít người tới đề thân, muốn cưới Đằng Thanh Vũ. Chẳng những là người bên ngoài trang, cả người trong trang cũng có.



Dù sao Đằng thị nhất tộc là bộ tộc đã có hơn ngàn năm lịch sử, trong lịch sử cũng từng gặp qua nhiều nguy hiểm. Những ngày di dời gian nan vất vả trước kia, vì tông tộc truyền thừa nên trường hợp huynh muội ruột thành thân cũng không phải không có. Mà cuộc sống Đằng thị tông tộc hiện giờ đã ổn định, bình thường chỉ cần trong ba đời không có quan hệ máu mủ, liền có thể thành thân.



"Thanh Vũ, cha ở đâu?" Đằng Thanh Sơn hỏi.



"Ở tiệm binh khí đó." Thanh Vũ nói.



"Muội tới gọi cha trở về đi." Đằng Thanh Sơn nhắn nhủ nói.



"Ài, biết rồi." Thanh Vũ lập tức chạy về phía tiệm binh khí. Mà Đằng Thanh Sơn lại cầm túi vải đi về phía nhà mình.



o0o



Trong chốc lát, trong gian chính nhà Đằng Thanh Sơn.



Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Vân Long ba người đã tụ tập ở đây, Đằng Vĩnh Phàm lập tức khóa cửa chính nhà mình lại.



"Thanh Sơn, bảy cân hai tử quang hàn thiết kia của con, đổi được những thứ gì?" Đằng Vân Long có chút kích động nói.



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía ngoại công, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm ở bên cạnh cũng cười nói: "Thanh Sơn, chuyện này sau khi ngươi đi Nghi Thành, ta đã lập tức tới tìm ngoại công của con nói qua việc này. Ngoại công con rất cao hứng, ngoại tôn (cháu ngoại) của ông tài giỏi như thế, có thể cùng giao long đấu một trận, ha ha, đúng là tiểu tử nhà ngươi có chổ lỗ mãng nhưng ngoại công con rất cao hứng. Hoàn hảo, ngoại công con đã đáp ứng, bang trợ (giúp đỡ) con đả tạo (chế tạo) binh khí."



"Tạ ơn ngoại công." Đằng Thanh Sơn lập tức nói.



"Ha ha, cả đời ta làm thợ rèn, có thể rèn ra một thanh thần binh, chết không hối tiếc a." Đằng Vân Long cởi mở vui cười.
Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vân Long hai người không nghỉ ngơi một giây phút nào, tinh lực hoàn toàn rót vào binh khí.



Lại một buổi sáng qua đi.



Sắc trời tối sầm.



"Ha ha…Thành công rồi." Đằng Thanh Sơn cười to cầm một thanh trường thương từ tiệm binh khí đi ra, ngoại công Đằng Vân Long ở bên cạnh vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn, cũng đi vào trong sân.



"Thanh Sơn, con xem xem thanh thần binh ta và ngoại công con đã rèn được này." Đằng Vĩnh Phàm vẻ mặt tự tin, chuyển thanh trường thường cho Đằng Thanh Sơn.



Trong lòng Đằng Thanh Sơn không nhịn được có chút kích động, nhận lấy thanh trường thương, cán thương vào tay lạnh ngắt, khiến lòng người yên lặng. Cán thanh trường thương toàn thân màu xám bạc, mà mũi thương thì màu đen, lại phối hợp với tua đỏ nữa. Nhìn thoáng qua rất bình thường. Mũi thương này cùng mũi tấn thiết thương bình thường đều như nhau, sống cao lưỡi bạc đầu nhọn, trên sống còn có rãnh máu.



Mũi thương mặc dù màu đen nhưng rất sáng bóng, có thể rọi ra ánh sáng đỏ trong tiệm binh khí.



"Thanh Sơn, thanh trường thương này đã hao phí gần trăm cân Tinh Văn Cương cùng tám cân ba hàn thiết vạn năm, thương nặng tổng cộng một trăm linh tám cân! Thương dài chín xích sáu tấc!" Đằng Vân Long ha ha cười nói, "tử quang hàn thiết, mẹ nó, thực khó luyện. Rèn một thanh trường thương này, không ít hơn mười tám canh giờ."



Hao phí mười tám canh giờ, thanh thần thương này chung quy mới có thể luyện thành.



"Ơ, cha, ngoại công, cán thương sao lại màu xám bạc, cũng nhìn không thấy tinh văn (hoa văn hình sao)?" Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc.



Bản thân Tinh Văn cương là màu sáng bạc mà không phải màu xám bạc giản dị này.



"Đây chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi." Đằng Vĩnh Phàm cười ha ha nói, "Chẳng nhẽ để người ta liếc mắt một cái đã nhận ra đây là trường thương rèn từ Tinh Văn Cương hay sao?"



"Dạ." Đằng Thanh Sơn liên tục gật đầu.



Bằng không xông pha trong thiên hạ, có lẽ cán thương Tinh Văn Cương sẽ khiến cho người khác thèm thuồng. Nên nhìn không ra vẫn tốt hơn. Mà mũi thương bằng tử quang hàn thiết chỉ có dưới tình huống tối om mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy quầng sáng màu tím. Cho nên ngày thường, người bình thường cũng vô phương phát hiện ra mũi thương này là rèn từ vạn niên hàn thiết.



"Nguyên liệu rèn thanh trường thương này là Thanh Sơn con tiến vào Bích Hàn đầm, cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một phần sống) mới lấy được." Đằng Vân Long cảm khái nói, "Lại nhờ vào tay nghề rèn sắt truyền thừa ngàn năm của Đằng thị nhất tộc, thanh trường thương này mới xuất thế."



"Đây là đệ nhất thần binh của Đằng thị nhất tộc chúng ta trong ngàn năm qua!" Đằng Vân Long có chút kích động sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, "Thanh Sơn, thần thương này con định đặt tên là gì?"