Cửu Đỉnh Ký

Chương 90 : Bái phỏng

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Bên trong tầng một Lãm Nguyệt Lâu, gần như ngồi kín.



"Mấy vị khách quan." Tiểu nhị lập tức mặt tươi roi rói chào đón.



Gia Cát Vân rất tùy ý nói: "Nhã gian Tử khí đông lai của tầng ba." Lãm Nguyệt Lâu là một trong số những đại tửu lâu ít ỏi của quận thành Giang Trữ, trong đó nhã gian tầng ba, giá cả lại càng đắt đỏ.



Song, đám phú thương trong quận thành Giang Trữ mời khách, bình thường đều sẽ chọn nhã gian tầng ba Lãm Nguyệt Lâu.



Mà nhã gian tử khí đông lai lại càng là một phòng đắt nhất.



"Điều này…" Tiểu nhị không khỏi ngẩn người.



"y?" Gia Cát Vân nhíu mày.



"Vị khách quan này, nhã gian Tử Khí Đông Lai đã sớm bị Lý lão giả Đông Thành đặt trước rồi, khách quan có thể hay không…" Lời tiểu nhị còn chưa nói xong, chưởng quỹ ở tầng một lập tức chạy tới, hắn vội che trước người tiểu nhị, chắp tay bồi thêm vẻ mặt tươi cười: "A, hóa ra là Gia Cát công tử, mời lên lầu, tiểu nhân xin đi trước dẫn đường."



Bốn người Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn cũng đi theo vị chưởng quỹ kia men theo cầu thang đi lên tầng ba.



Trong đại sảnh tầng một, có vài tên tiểu nhị.



"Nhã gian Tử Khí Đông Lai kia chẳng phải được Lý lão gia đặt rồi sao?" Tiểu nhị kia vẫn có chút sững sờ.



"Lý lão gia tính là cái rắm ấy." Một tên tiểu nhị khác lập tức kéo hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: "Nhớ kỹ rằng vị thiếu gia vừa rồi kia, đó chính là thiếu tông chủ Quy Nguyên Tông! Đừng nói là Lý lão gia gì gì đó, ngay cả quận thủ đại nhân quận Giang Trữ tới cũng không nhường chỗ cho hắn! Nhớ nhé, lần sau thấy vị thiếu tông chủ này, ngàn vạn lần đừng gọi thiếu tông chủ, phải gọi Gia Cát công tử! Thiếu tông chủ không muốn quá nhiều người biết thân phận của hắn."



"A!" Tiểu nhị kia kinh hãi.



Thiếu tông chủ Quy Nguyên Tông?



Quy Nguyên Tông quản lý cả quận Giang Trữ, cái gọi là quận thủ, thành chủ, đều phải nghe lời của Quy Nguyên Tông. Thân phận thiếu tông chủ này đích xác rất dọa người.



o0o



Nhã gian Tử Khí Đông Lai là một phòng lớn nhất trong bốn nhã gian trống trải ở tầng ba. Bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhã gian này rất ấm áp, còn châm trầm hương, mùi thơm say lòng người kia quanh quẩn khắp nhã phòng.



Bốn người bọn Đằng Thanh Sơn ngồi xuống.



"Gia Cát công tử, hôm nay ăn món gì?" Chưởng quỹ khom người cười.
"y? Là hắn! Lý lão gia quận Giang Trữ!" Đôi mắt Đằng Thanh Sơn bỗng chốc sáng rực lên, hắn rốt cuộc đã nhớ lại.



Vụt, Đằng Thanh Sơn đứng dậy.



"Thanh Sơn, làm sao vậy?" Đằng Thanh Hổ sửng sốt.



"Thanh Hổ, năm chúng ta đưa Bích Hàn đao đến Nghi Thành ấy, vị Lý lão gia, tiểu thư nhà giàu tên gọi Ngọc nhi kia, ngươi đã quên rồi?" Khuôn mặt Đằng Thanh Sơn lạnh tanh, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Đằng Thanh Hổ ngơ ngơ ngác ngác, thoáng sửng sốt, sau đó đôi mắt trợn tròn.



"Là bọn chúng!" Đằng Thanh Hổ đột ngôt đứng dậy, cũng lao theo ra ngoài.



"Sao vậy?" Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh hai người ngẩn ra, cũng vội đứng dậy.



Ra khỏi nhã gian, Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe, trong nháy mắt tập trung vào một nhã gian phía nam.



Đám cường đạo cướp giết đám người Đằng Thanh Sơn lúc ấy, mặc dù duyên cớ bởi có Đằng Thanh Sơn nên đám người Đằng gia trang không ai chết, nhưng lại có một người mù mắt, một người cụt chân, quanh năm nằm liệt trên giường. Còn có một người bị cụt tay.



Ba vị tộc nhân kia đều đi cùng đội thợ săn, là một trong những hảo hán ít ỏi trong tộc.



Cứ như vậy bị phế đi!



Trong lòng Đằng Thanh Sơn một mực không quên mối thù này!



Khi đó nếu không có Đằng Thanh Sơn, có lẽ hơn ba mươi người Đằng gia trang đều sẽ bị giết sạch. Lúc ấy Đằng Thanh Sơn vì tộc nhân nên đã nhẫn nhịn báo thù, Đằng Thanh Sơn lúc ấy từng nghĩ qua – chờ sau này có cơ hội, nhất định phải giết chết Tần Tâm kia!



Đằng Thanh Sơn đi tới, đá một cước vào cửa.



"Bồng!" Đại môn bị đá văng.



"Ai vậy?" Lý lão gia bất mãn quát vang lên, mà ba tên hộ vệ kia đều đứng dậy.



"Ồ, hóa ra là bằng hữu của thiếu tông chủ." Trên mặt Lý lão gia hiện lên vẻ tươi cười, "Mau mời vào."



Đằng Thanh Sơn đứng ở cửa, lạnh lùng quét mắt vào trong nhã gian, ánh mắt trong chớp mắt liền khóa chặt vào môt tên trong ba tên hộ vệ, Đằng Thanh Sơn nhớ rất rõ ràng, ba tên hộ vệ này, một người trong đó tên gọi Tần Đại, là người khi ấy đỡ lời giúp bọn họ. Mà tên đứng bên cạnh chính là Tần Tam!



"Ngươi là Tần Tam?" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn hắn.