Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 111 : Mở đầu

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại.



Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần.



Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.”



Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài.



“Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.”



Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu.



Nhẫm Cửu bất lực thở dài, “Được Đại Hoàng nuôi lớn nên học luôn bộ dạng của Đại Hoàng rồi, thật uổng cho danh xưng Vạn thú chi vương của ngươi… Đừng liếm nữa.” Nàng đẩy mặt nó ra: “Nếu ngươi lớn thêm chút nữa thì thịt nửa bên mặt của ta đã bị ngươi liếm sạch rồi… A, đừng cào móng lên mặt ta, đừng cào nữa… Đập cũng không được, ê! Ngươi muốn chơi cho ta chết à!”



Một người một hổ đang ầm ĩ, bỗng nghe thấy từ xa xa truyền đến từng hồi âm thanh ầm ì khiến người ta tức ngực. Đại Bạch bực bội cào móng xuống đất.



Nhẫm Cửu bò ra ngoài đại sảnh, hiếu kỳ nhìn lên trời, bầu trời xanh vạn dặm không mây cũng chẳng có gì cả. Nhẫm Cửu đang kỳ quái, bỗng nhiên một luồng sáng trắng chói lọi đập vào tầm mắt, nàng nhíu mày xem xét, chỉ thấy nó dần dần to lên, là một quả cầu đập xuống núi nhà nàng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi!



Với tốc độ đó, nàng chớp mắt cũng bị chê là chậm. Một chữ “Nguy” còn chưa thốt ra, luồng sáng trắng đó đã xoẹt qua mắt nàng.



Thế giới tĩnh lặng trong chốc lát, nhưng cuồng phong mang theo hàn ý thấu xương bỗng nổi dậy, nàng một tay níu chặt bục cửa, tay kia hoảng loạn kéo lấy Đại Bạch ôm nó vào lòng, tiếng xà gỗ nứt gãy trên đỉnh đầu vọng đến, Nhẫm Cửu kinh hãi ngoảnh đầu, chỉ thấy nóc đại sảnh bị cuồng phong lật tung, trong khoảnh khắc bị xé tan thành từng mảnh vụn.



Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, khi nàng cảm thấy hàn khí quanh người dần tan biến thì gió trong không trung đã bình ổn lại.
Nhẫm Cửu ngạc nhiên, còn chưa hồi thần bỗng cái trứng phía trước phát ra tiếng động khe khẽ, ánh sáng màu lam đột nhiên mờ đi, hang động lại chìm vào bóng tối vô biên.



“Yêu yêu yêu… yêu nghiệt phương nào tác quái!” Cho dù Nhẫm Cửu thường ngày gan to bằng trời, nhưng bây giờ cũng sợ hãi run cầm cập, bỗng nhiên ánh sáng trắng bừng lên, cái trứng khổng lồ kia tách ra một khe hở ở giữa, giống như hai cánh cửa từ từ mở ra.



Nhẫm Cửu bị những chuyện quái lạ liên tiếp này dọa cho nhũn chân, nàng loạng choạng ngã xuống đất, che mặt run rẩy nói: “Trứng không phải do ta gõ vỡ đâu! Không phải do ta gõ vỡ đâu! Đừng ăn ta, bên ngoài có một con hổ vằn trắng, hiếm có lắm! Ngươi ăn nó đi!”



Nàng co rúm người run rẩy cả buổi nhưng lại phát hiện ngoài việc hàn khí xung quanh dần dần tan đi thì không có động tĩnh gì khác nữa.



Nhẫm Cửu đảo mắt, do dự một hồi mới lấy bàn tay đang che mặt ra, ánh sáng trắng vừa đập vào mắt Nhẫm Cửu liền ngây người ra.



Bên trong cái “tròng trắng” trông có vẻ mềm mềm kia có một nam nhân mặc y giáp đen kỳ quái đang ngồi. Ăn mặc tinh giản, tóc ngắn gọn gàng, hắn nhắm mắt ngồi đó, ngay ngắn không hề động đậy, giống như một thanh kiếm đen sắc bén băng lạnh, chỉ chờ hắn tỉnh là có thể trấn áp quần hùng, hiệu lệnh thiên hạ.



Nhưng đối với Nhẫm Cửu, tất cả khí chất mạnh mẽ mà hắn có lại không khiến người ta chấn kinh bằng gương mặt của hắn, không có râu tóc đầy cổ, không có lỗ chân lông thô to như mắt kim, không có gương mặt như một bình gốm méo mó kém chất lượng.



Nam nhân trong cái trứng này có một gương mặt cực kỳ lịch thiệp, mỗi một chi tiết của ngũ quan đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng tinh tế nhưng lại không hề thiếu sự nhiệt huyết và bá khí mà nam nhân nên có.



Hàng… hàng này chất lượng hơn tên tú tài dưới núi kia nhiều!



Nhẫm Cửu thất thần nhìn gương mặt hắn, không tự chủ được, không kìm được, không khống chế được mà chảy nước miếng đầy mặt đất…



“Thì ra nam nhân đẹp nở từ trong trứng ra.”