Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 114 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Chạy trốn một ngày một đêm, không biết rời khỏi trấn Chi Lương bao xa, đoàn người đã vô cùng mệt mỏi, ngồi xuống nhóm lửa trong một rừng cây hoang vắng, mấy chục người nhưng không ai lên tiếng, không khí trầm mặc nặng nề.



Nhẫm Cửu ôm gối ngồi bên gốc cây, nàng trốn trong bóng tối, không dám để mọi người nhìn thấy gương mặt tang thương của mình, bây giờ nàng không thể cổ vũ cho mọi người, ít ra cũng không thể khiến mọi người nhụt chí.



Thổ phỉ Ất khều đống lửa trước mặt, thê tử mang thai sáu tháng của hắn đang dựa bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi đỏ hồng, trong một đêm đã mất nhà, còn ai có thể ngủ yên được.



Trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.



Chúng nhân lập tức cảnh giác, ánh mắt căng thẳng nhìn về bên đó, các nam nhân nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tư thế tấn công.



“Là tôi.” Thanh âm điềm nhiên truyền ra từ trong bụi cỏ, nam nhân mặc y phục đen kỳ quái chậm rãi bước ra, ánh lửa chiếu lên gương mặt bình tĩnh của hắn, “Tôi đã che giấu hết các vết tích trên đường rút lui rồi, bảo đảm trong vòng ba ngày không có ai đuổi theo. Bởi vậy mọi người có thể yên tâm. Tối nay hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai lại lên đường cũng không vội.”



Giọng nói bình tĩnh của hắn như ẩn giấu một sức mạnh kỳ lạ, âm thầm xoa dịu thần kinh căng đến sắp đứt của mọi người.



Nhẫm Cửu trong góc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua rất nhiều người, đối mặt với hắn. Sở Cuồng lặng lẽ gật đầu, biểu thị sự an ủi.



Khi cả người hắn bước ra khỏi bóng tối của rừng cây, lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên lưng hắn còn cõng hai người, hay nói đúng hơn… là hai thi thể. Là Vương đại thúc và con trai ông, hai người đều bị chém chết tại chỗ trong lúc đả đấu với hắc y nhân.



Sở Cuồng cõng họ đến, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Chúng nhân nhất thời ngẩn ra, Nhẫm Cửu càng ngây người mở to mắt, quên mất mọi phản ứng.



“A…” Một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi đứng dậy trong đám người, bà loạng choạng bước đến, bỗng vấp ngã xuống đất, người bên cạnh dường như quên cả dìu, bà quỳ gối lê đến bên hai thi thể, đưa tay sờ lên mặt lão Vương, sau đó ôm con trai đau đớn gào khóc, mỗi một tiếng khóc như một mũi đao chọc vào tâm can, cắt nát lòng nát dạ.



Các nữ nhân bắt đầu khóc hu hu, các nam nhân quay đầu che mặt, có người lặng lẽ thở dài, có người âm thầm chùi nước mắt.



Nhẫm Cửu im lặng ôm gối, nàng vẫn còn quá trẻ, chưa bao giờ trải qua nhiều chuyện như vậy chỉ trong một ngày, tiếng khóc khản đặc của Vương thẩm giống như đang móc tim nàng ra vò nát, khiến nàng cảm thấy bất kỳ lời lẽ an ủi nào cũng đều yếu ớt vô lực.



Nàng cắn môi, dùng lực đến mức gần như cắn rách môi mình.



Nàng không làm được gì cả…



Đến lúc này Nhẫm Cửu mới phát hiện, thì ra nàng vô dụng đến mức không làm được gì cả…
Nhẫm Cửu như chìm vào thế giới của mình mà lẩm bẩm: “Nhưng hôm nay nhất định ta đã khiến họ thất vọng.”



“Không đâu.” Sở Cuồng nói, “Họ sẽ không giữ được trạng thái ý thức cho đến bây giờ, bởi vậy không thể sản sinh những cảm xúc bao gồm “thất vọng” trong đó.”



Nhẫm Cửu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Sở Cuồng, nhưng vừa nhìn đã khiến Sở Cuồng ngây người, vì trên mặt Nhẫm Cửu toàn nước mắt nước mũi, đối với hắn thì đúng là… vô cùng dơ bẩn. Nhẫm Cửu mở miệng, tiếng khóc trào ra từ cổ họng: “Không không thể yên lặng thật thà nghe ta nói một lúc sao? Hu…” Nàng nghiến răng, nuốt xuống tiếng khóc cuộn lên.



Trán Sở Cuồng toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi. Tôi chỉ cảm thấy những chuyện này các hạ cần phải biết, để tránh nảy sinh những ảo tưởng không thực tế, bi thương quá độ.”



“Ta đã rất bi thương rồi, chàng không thể im miệng được sao?” Nhẫm Cửu hét lên.



“Xin lỗi.” Sở Cuồng vội cắn chặt môi để bảo đảm không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.



“Chàng  chỉ cần im lặng nghe ta nói thôi không được sao?” Nhẫm Cửu mất khống chế lớn tiếng nói, “Ta không biết đây là ảo tưởng sao? Ta không biết sao trên trời vĩnh viễn không nghe được lời ta nói sao? Ta không biết cha mẹ ta sẽ không biến thành những ngôi sao chỉ biết ngờ nghệch chiếu sáng trên trời sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cứ muốn nói đó, không được sao?”



Đối diện với những câu hỏi dồn ép của Nhẫm Cửu, mồ hôi lạnh trên mặt Sở Cuồng ngày càng nhiều, hắn ngoảnh mặt đi không dám nhìn Nhẫm Cửu, chỉ khẽ lùi lại vài bước khi nàng kích động tiến tới phía trước.



“Chàng không thể…” Nhẫm Cửu giật áo Sở Cuồng, giọng bỗng yếu đi, “… cho ta dựa một lúc sao…”



Sở Cuồng cắn môi không dám lên tiếng, nhưng vẫn đứng thẳng người, mặc cho Nhẫm Cửu kéo ngực áo, thấp giọng sụt sùi, dần dần trán Nhẫm Cửu dựa vào ngực hắn, nghe thấy nàng cứ đôi lúc lại hít nước mũi, biểu hiện của Sở Cuồng hơi cứng lại, nhưng đối diện với tình huống này, hắn lại không biết phải làm sao mới được.



Thôi vậy… Coi như hắn đáng phải chịu vậy…



Nhẫm Cửu càng khóc càng đau lòng, cả người áp vào ngực hắn, cánh tay xuyên qua bên hông ôm chặt lấy hắn, giống như một đứa trẻ chịu uất ức bên ngoài chạy về nhà ôm phụ thân mình khóc, không hề có hình tượng, không hề có tiết chế.



Làm sao nhịn được đây?



Vì buồn bã bi thương của nàng, không dễ gì mới tìm được một nơi an toàn để phát tiết…



_________________