Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 117 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Mười ngày sau.



Đêm, gió âm u, một bóng đen âm thầm lẻn vào Châu phủ, dễ dàng tránh được tai mắt của các thị vệ trực đêm, mò vào một căn phòng.



Trên giường, sau bình phong, chăn nệm phồng lên, dường như có người đang ngủ say bên trong. Bóng đen bước nhanh lên lên phía trước, chưa giở chăn lên thì thanh đao trong tay đã chém về phía người đang nằm bên trong, nhưng hắc y nhân còn chưa kịp lên tiếng bỗng thấy lưng mình bị một mũi kiếm sắc nhọn kề vào.



Giọng nói lạnh lùng quỷ dị vang lên sau lưng hắc y nhân: “Kẻ hỗn xược nào dám hành thích bổn quan?”



Hắc y nhân bất động, im lặng một khắc rồi khẽ nghiêng đầu lại, câu trả lời cũng vô cùng quỷ dị: “Kẻ đòi mạng.” Nhưng đây là giọng của một nữ nhân.



Khâm sai giật mình, bỗng cảm thấy không hay, trong chớp mắt, một sức mạnh lớn từ sau lưng hắn đánh tới, bẻ cổ hắn đè xuống đất, chủy thủ sắc bén lóe lên hàn quang, kề vào cổ Khâm sai: “Giữ im lặng.” Giọng Sở Cuồng không còn chút ấm áp.



Khâm sai nghe giọng hắn, ánh mắt bỗng trầm đi, đáy mắt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.



Sở Cuồng nhìn thẳng vào Khâm sai, vừa đề phòng hành động của hắn, vừa nhẹ giọng nói với Nhẫm Cửu: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, những lúc thế này, tính uy hiếp của vũ khí vật lý tuyệt đối không mạnh bằng vũ khí quang học.”



“Ta biết vũ khí của ngươi lợi hại, bởi vậy mới nói ngươi lấy chủy thủ…” Nhẫm Cửu nhìn Khâm sai bị chế phục dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: “Vì ta phải chính tay giết chết kẻ này.” Sở Cuồng im lặng, Nhẫm Cửu cúi người xuống, “Các Huyện đô đều đang đồn rằng Khâm sai đại nhân triều đình mới phái đến vô cùng thần bí, nghe nói khi ngươi đi tuần các Châu phủ Huyện nha, chưa ai được nhìn thấy mặt ngươi.” Tay nàng đặt trên chiếc khăn che mặt của Khâm sai, “Ngay cả lúc ngủ cũng đề phòng như vậy, cảm thấy mình làm nhiều chuyện xấu quá rồi, sợ Diêm vương nhìn thấy bộ dạng của ngươi sẽ lôi ngươi xuống mười tám tầng Địa ngục sao?” Nói xong, nàng định giở khăn che mặt của Khâm sai.



Đôi mắt bên dưới lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Khuyên cô đừng nên làm chuyện này.”



Nhẫm Cửu giật chủy thủ trên tay Sở Cuồng, kề vào cổ hắn: “Nếu đại nhân nói vậy thì ta cắt đầu ngươi xuống…”



Còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Khâm sai bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, đưa đầu về phía trước, cổ lướt qua lưỡi chủy thủ sắc bén, da thịt rách ra nhưng lại không thấy máu, bên trong là những ống kim loại kỳ quái, tiếp xúc với trủy thủ phát ra tiếng kin kít chói tai.


Nhẫm Cửu bị Sở Cuồng vác trên vai thấy vậy, quét mắt qua các gương mặt trẻ tuổi đang lục tục chạy đến, dài giọng hét to: “Nhà sắp nổ rồi! Không muốn chết thì mau chạy đi!” Sở Cuồng vác nàng nhảy qua tường, giọng Nhẫm Cửu vang lên trong không trung của Châu phủ: “Mau trốn đi! Mau chuẩn bị nước đi! Sắp có chuyện lớn rồi!”



Giọng nữ cứng đờ như một lá bùa đòi mạng đếm ngược bên tai hai người: “…Ba, hai…”



Đầu Nhẫm Cửu dốc ngược, nàng ngước lên nhìn căn phòng của tên Khâm sai, thấy các thị vệ nghe lời khuyên của Nhẫm Cửu, hoảng hốt rối loạn trốn chạy ra từ bên trong.



“Một.”



“Ầm!”



Một tiếng động cực lớn trong đêm đã đánh thức tất cả bá tánh ở Châu phủ, lật tung nóc phòng Khâm sai, xô đổ bức tường, đả thương mấy chục thị vệ, nhưng may là trừ tên Khâm sai trong phòng thì không ai mất mạng.



Hôm sau, đầu đường cuối hẻm đều nghị luận chuyện này, có người nói nghe thấy Phật âm từ Tây thiên, khiến họ thoát được một kiếp, có người nói là Khâm sai che mặt tu luyện đạo thuật, cuối cùng độ kiếp thành tiên bất thành bị sét đánh. Có người nói người trong Châu phủ không thích Khâm sai đại nhân nên tìm cách giết hắn đi.



Nhưng bất kể dân gian nói truyện này thế nào, đến cuối cùng quan phủ vẫn đưa ra một đáp án chính thức nhất.



Họ dán Hoàng bảng, viết dụ lệnh của Hoàng đế, đại ý nói rằng:



Kẻ giết mệnh quan triều đình Nhẫm Cửu và Sở Cuồng kia! Hoàng đế lão tử đã bắt sáu tỷ tỷ của Nhẫm Cửu, lệnh cho đồng mưu Nhẫm Cửu tức tốc bắt nghịch tặc Sở Cuồng giao ra! Hoàng đế lão tử vui vẻ có lẽ sẽ tha cho sáu tỷ tỷ của ngươi một mạng, nếu không sẽ tru di cửu tộc, khâm thử.



Trước khi rời khỏi Châu quận Nhẫm Cửu đã nhìn thấy tờ Hoàng bảng này, sau đó ngây người.



_________________