Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 121 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Hai người nhìn nhau, Sở Cuồng nói: “Tôi ra ngoài xem thử.”



Nhẫm Cửu vội giở chăn kéo tay Sở Cuồng lại: “Cùng đi đi! Ngươi muốn để ta một mình ở lại đây sợ chết khiếp sao?”



Sở Cuồng nhíu mày nghĩ một lúc: “Cũng được. Cô mang theo đồ đạc quan trọng đi, nếu thật sự có gì dị thường, chúng ta rời đi ngay tối nay, đi men theo đường sông chắc không lạc đâu.” Tiền tài đều để chỗ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu cũng không có gì để thu dọn, nàng nhét hai cái bánh bao trên bàn vào người rồi theo Sở Cuồng âm thầm đẩy cửa đi ra.



Ban đêm trên núi yên tĩnh đến rợn người, nhưng càng yên tĩnh thì tiếng kêu của người đó lại càng quỷ dị hơn, lần theo âm thanh mà đi, càng đi càng gần một sơn động, cách chừng ba trượng Nhẫm Cửu đã cảm nhận được gió lạnh bên trong thổi ra, mang theo âm khí cùng với tiếng kêu kỳ quái kia, Nhẫm Cửu sợ hãi run cầm cập: “Hay là… chúng ta đi đi thì hơn, lỡ bên trong có ma thì sao…”



Sở Cuồng siết chặt vũ khí trong tay, chạm nhẹ vào Nhẫm Cửu để mở khóa, Nhẫm Cửu bị chạm vào, vội ôm lấy cánh tay hắn, giấu mặt đi không dám nhìn.”



“Các hạ đang kềm chế động tác của tôi.” Sở Cuồng đành phải lên tiếng nhắc nhở, “Trước mặt vẫn chưa thăm dò thấy địch ý, không cần sợ hãi.”



“Ma mà cũng thăm dò được sao…” Nhẫm Cửu gần như bị Sở Cuồng kéo đi về phía trước.”



“Tôi không kỳ thị tín ngưỡng tôn giáo, nhưng chuyện quỷ thần đích thực là hoàn toàn bịa đặt.” Sở Cuồng bất lực, chỉ đành đổi tay cầm vũ khí, lúc này hai người đã đi vào trong động, thanh âm bên tai càng thê thảm hơn. Nghe Sở Cuồng nói “Khởi động hệ thống chiếu sáng”, tiếp đó trong động sáng lên, là hai nút trên vai Sở Cuồng phát sáng.



Có ánh sáng, cảm giác quỷ dị khiến người ta ớn lạnh cũng giảm đi nhiều, Nhẫm Cửu mở mắt ra từ sau cánh tay hắn, xem xét sơn động ẩm ướt, thấy hai bên vách động có cắm đuốc gỗ, dường như đã nhiều năm không dùng tới, bên trên mọc đầy rêu xanh: “Ở đây hình như trước đây từng có người đến.”



Nhẫm Cửu vừa dứt lời, lại là một tiếng kêu to thê thảm khản đặc từ nơi sâu nhất của sơn động truyền đến. Chỗ họ đứng hình như rất gần hướng đó, thanh âm khẩn thiết khiến đến mức khiến Nhẫm Cửu sởn gai ốc toàn thân, Sở Cuồng nhàn nhạt nói: “Xem ra bây giờ cũng có người.” Nói xong hắn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.”



“Khoan đã!” Nhẫm Cửu vội chộp tay hắn, “Ngươi không cảm thấy quỷ dị sao? Đêm hôm khuya khoắt, trong sơn động có vẻ như lâu lắm rồi không ai đến lại truyền ra tiếng người…”



“Đích thực là vậy.”



“Vậy thì sao?” Nhẫm Cửu dùng hết sức lực toàn thân nói với Sở Cuồng rằng, chúng ta đi thôi, nhưng sau khi Sở Cuồng trầm ngâm một hồi lại nói: “Rất khiến người ta chú ý, phải tìm người này hỏi xem đêm hôm khuya khoắt ở đây gào thét là có mục đích gì.”



Đừng! Đừng mà! Ta không có ý này!
“Không thành vấn đề.” Sở Cuồng không hề do dự đáp, “Chiến lực của đối phương thua xa tôi, yếu điểm duy nhất chính là các hạ. Bởi vậy phiền cô nằm xuống đây giả chết, chờ chiến đấu kết thúc hãy vác cô gái kia ra.”



“Ngươi không thể nói chuyện khách sáo một chút sao…”



“Sự thật là vậy.” Nói xong, thân hình Sở Cuồng khẽ động, chạy về hướng các nam nhân kia, Nhẫm Cửu thật thà nằm xuống đất giả chết, chỉ nghe sau một loạt tiếng kinh hô bên kia, tiếng hét đánh nhau nổi lên, không biết kéo dài bao lâu, lâu đến mức Nhẫm Cửu gần như nhắm mắt ngủ thiếp đi, thanh âm bên đó chợt dừng, Nhẫm Cửu ngồi dậy nhìn về hướng đó, trên đám bại tướng đầy mặt đất, Sở Cuồng đứng thẳng, bộ y phục gọn gàng kia càng tôn lên thân hình với tỷ lệ gần như hoàn mĩ của hắn, hắn nhẹ vung tay, thanh kiếm trong tay thu lại, kết thúc trận chiến.



Hắn như chiến thần trong truyền thuyết, như thần thoại sức mạnh vô song trong sách vở.



“Đi thôi.”



Chiến thần vẫy tay với nàng, Nhẫm Cửu bò dậy, kéo cô nương bên cạnh về phía hắn: “Ngươi vác cô ấy đi.” Nàng sai bảo chiến thần, “Chân cô ấy bị thương rồi, kéo như vậy sẽ đau đó!” Vậy là chiến thần tuân lệnh bước qua.



Hai người đang chuẩn bị rời sơn cốc ra khỏi sơn thôn, bỗng nghe mấy tiếng thiếu niên kêu lớn: “Này! Cứu chúng tôi với!”



“Cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị đám sơn tặc này bắt đó!”



Nhẫm Cửu quay đầu tìm một hồi, thấy một thiếu niên tay bị trói ngược bò ra trong đám sơn tặc: “Chúng nói muốn kéo chúng tôi đi bán ở bên kia núi.” Các thiếu niên mắt đỏ hoe, chắc là sợ hãi lắm, “Hôm nay cha mẹ không tìm được tôi, không biết đang nóng lòng dường nào.”



Sở Cuồng hỏi: “Các người có tìm thấy đường về không?”



“Không biết… Trời tối, chúng tôi không nhớ đường.”



“Đi cùng bọn ta đi.” Nhẫm Cửu vừa cởi dây thừng trên tay họ vừa hỏi, “Có ba người thôi à?”



“Còn một đạo sĩ áo xanh nữa.” Thiếu niên chỉ đạo sĩ bị sơn tặc đè ở bên cạnh, “Nhưng hình như hắn hơi say rồi, dọc đường đến đây cứ mơ mơ màng màng, làu bàu đòi uống rượu.” Nhẫm Cửu xem xét đạo sĩ kia, trong đêm tối không nhìn rõ hắn trông thế nào, nàng bảo ba thiếu niên kia vác hắn lên, cùng nhau xuống núi.