Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Chương 124 :
Ngày đăng: 08:41 19/04/20
Sắc đêm đang nồng đậm, sương lạnh thấm áo, thân hình từ từ tiến lại gần Nhẫm Cửu bị ánh lửa kéo ra thật dài.
Hắn yên lặng khom xuống trước mặt Nhẫm Cửu. Đưa tay chạm vào cổ nàng, nhẹ vuốt lên vùng da có mạch máu đang chảy của nàng, dần dần, hơi thở hắn càng thêm nặng nề, dường như tràn đầy chờ đợi, hắn cúi xuống bên cổ Nhẫm Cửu, sau đó há miệng lộ ra chiếc răng nanh trắng nhởn, đang định cắn xuống…
Bỗng nhiên! Một sức mạnh lớn từ sau lưng kéo hắn lại, giật cổ áo hắn lật hắn xuống đất. Da bụng trầm xuống, có người dùng đầu gối quỳ lên bụng hắn, một vật kim loại băng lạnh bỗng đánh vào má phải của hắn, một cơn đau truyền đến, Phó Thanh Mộ vội quay đầu, miệng phun máu tanh, trong máu đó có nửa chiếc răng hổ trắng nhởn rơi xuống.
Phó Thanh Mộ ngây ngốc nhìn chiếc răng hổ nằm đó, đau đớn hét lớn: “Răng của ta!”
Không chờ hắn thốt lên tiếng thứ hai, một vật kim loại băng lạnh gì đó đã kề vào cằm hắn, “Vũ khí này đủ để hủy diệt đầu anh, bởi vậy đừng nên manh động.”
Phó Thanh Mộ tức giận nhìn Sở Cuồng đè trên người mình, bên cạnh họ là Nhẫm Cửu đang ngủ say, Phó Thanh Mộ biết thuốc của mình tuyệt đối không có vấn đề, là tên này… Sắc mặt hắn lạnh đi, đề phòng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Điều này không quan trọng.” Sở Cuồng nói xong, lấy trong túi ra một vật hình kim, Phó Thanh Mộ thấy đầu kim vừa nhọn vừa mảnh, lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, hắn cuống cuồng nói: “Làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì vậy?”
Sở Cuồng không buồn chớp mắt, nhằm vào cổ hắn cắm kim xuống.
Phó Thanh Mộ muốn phản kháng, nhưng lúc đưa tay lên lại bị chế phục, chưa bao giờ có người nào thân thủ nhanh như vậy… Phó Thanh Mộ càng kinh ngạc hơn, khi mũi kim rời khỏi da, Phó Thanh Mộ nhắm mắt nghiến răng chờ đợi để nhịn cơn đau còn chưa biết, nhưng chờ một lúc cũng không thấy đau đớn truyền đến, hắn mở mắt nhìn Sở Cuồng, chỉ nghe Sở Cuồng nhàn nhạt nói: “Anh nghe lời dạy bảo thì tôi sẽ không kích phát độc tính, nhưng nếu anh phản kháng thì độc này sẽ cho anh một bài học.”
Độc? Tên này lại có thể dùng độc với hắn sao? Xưa nay chỉ có Phó Thanh Mộ ám toán người khác, nay lại bị một tên vô danh lật thuyền trong mương* như vậy! Thật khiến người ta bức bối! Hơn nữa vừa rồi hắn nói gì?
*Ý nói thất bại trong một vấn đề vô cùng nắm chắn
Dạy… dạy bảo?
Nhẫm Cửu không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà không khí lại quỷ dị như vậy, nhưng chắc là có liên quan đến nàng rồi, Nhẫm Cửu gật gật đầu, đáp đơn giản: “Cũng được.”
“Nếu mọi người đã tỉnh rồi thì đến bờ sông rửa mặt rồi chúng ta lên đường.” Sở Cuồng nói xong bèn dập lửa, đứng dậy đi trước.
Hôm nay dọc đường Phó Thanh Mộ trầm mặc đi nhiều. Sở Cuồng vốn không phải là người nói nhiều, lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đồng hành còn có thể không kiêng kỵ mà hỏi một số vấn đề, nhưng nay có Phó Thanh Mộ ở đó, có những lời cũng không tiện nói, vậy nên dọc đường nàng cũng im lặng.
Yên lặng đi dọc theo con sông nhỏ đến một con đường lớn, phía trước có một quán trà nhỏ, Nhẫm Cửu thấy vậy vô cùng vui thích: “Hay quá hay quá, uống ngụm trà nghỉ ngơi đã, luôn tiện hỏi đường luôn, xong rồi thì Thanh Mộ đạo trưởng có thể đi trước rồi!”
Phó Thanh Mộ đương nhiên là muốn đi trước! Nhưng hắn quay đầu nhìn Sở Cuồng, miễn cưỡng nói: “Ha… Ha ha, uống trà trước đã.”
Sở Cuồng vốn không muốn đi, hắn biết chính phủ nhất định đang truy nã họ, thật sự không tiện lộ mặt trên quan đạo, nhưng nghĩ rằng nơi này hẻo lánh, đi đường đích thực cũng hơi mệt mỏi, vậy nên cũng cùng tiến tới phía trước.
Ngồi trong quán trà, ông chủ là một người trung niên, giống như đã làm ăn ở đây rất lâu rồi, không thấy nhiệt tình mấy, chỉ lười nhác rót ba chén trà đặt bên cạnh.
Sở Cuồng quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, hai bên quan đạo đều là rừng rậm, ít người, tai có thể nghe thấy phía trước không xa truyền đến tiếng nước chảy ào ạt, chắc là một con suối do đứt gãy địa chất tạo thành…
Đang thăm dò, hệ thống phục vụ thông minh bên tai bỗng lên tiếng: “Phía Đông Bắc, năm sinh vật nhân hình, năm sinh vật phi nhân hình đang tiến gần.”
Sau khi thích ứng bao nhiêu ngày nay, Sở Cuồng cũng không hoảng sợ sinh vật phi nhân hình của tinh cầu này như lúc đầu nữa, hắn bình tĩnh nhìn về đầu kia của quan đạo, từ xa đã nhìn rõ mặt mũi và cách ăn mặc của người đến, lúc này, tiếng vó ngựa đã lại gần, Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ đều nhìn về hướng đó: “Ai vậy?” Nhẫm Cửu nhẹ giọng hỏi.
Sở Cuồng lắc đầu: “Không liên quan đến chúng ta.” Mấy người đó toàn thân toát ra vẻ giang hồ, phục sức không thống nhất, vừa nhìn đã biết không phải là người của quan phủ.
Nhưng sau khi nghe Sở Cuồng nói, Phó Thanh Mộ bỗng im lặng, tiếp đó cười nói: “Ai da nắng to quá, chủ quán, mượn chiếc nón trong tiệm ngươi dùng nhé.” Nói xong, cũng không chờ chủ quán đồng ý, hắn đã lấy nón của người ta đội lên đầu, kéo nhẹ xuống phía dưới che đi gương mặt.