Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 126 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Loạt tên thứ nhất vừa bớt, Sở Cuồng không biết lấy trong ngực ra thứ gì đặt xuống đất ấn một cái, chỉ nghe “xì” một tiếng, sương trắng phun ra bao phủ cả rừng cây, trong rừng dậy lên âm thanh huyên náo, dường như đối phương đã hỗn loạn.



Hắn nhân cơ hội này ôm eo Nhẫm Cửu, vác nàng lên vai chạy đi, được vài bước, tay kia hắn túm áo một người khác kéo theo.



Khi sương trắng tan đi, trong rừng nào còn bóng dáng ba người nữa. Mấy hắc y nhân trên cây nhảy xuống, một người đá đá vật kim loại trên mặt đất. Mấy người nhìn nhau, có người ra lệnh: “Các ngươi khiêng Ngũ sứ về, các ngươi đuổi theo!” Vừa dứt lời, tiếng gió trong rừng khẽ động, tản ra bốn phương tám hướng.



Chạy thẳng một mạch, vai Sở Cuồng va đập vào bụng Nhẫm Cửu khiến nàng sắp nôn, tiếng nước chảy phía trước ngày càng gần, đến khi bọt nước bắn lên mặt, Phó Thanh Mộ bị lôi đi cuối cùng cũng giãy ra hét lên: “Nhầm đường rồi! Tuyệt lộ! Là tuyệt lộ!”



Thân hình Sở Cuồng khựng lại, Nhẫm Cửu lập tức giãy ra khỏi tay hắn, mặc kệ đá ẩm ướt thế nào, nàng ngồi xuống ôm bụng cả buổi không nói một lời, Phó Thanh Mộ sờ lên cổ áo suýt chút bị giật đứt thở dốc. Hắn cúi người nhìn Nhẫm Cửu: “Hắn… luôn dùng cách gần như là đồng quy… đồng quy vu tận này để cứu người sao?”



Nhẫm Cửu không nói gì, quay đầu nhìn Sở Cuồng, thấy sau lưng hắn trúng ba mũi tên, ở gối cũng trúng một tên, thân hình Nhẫm Cửu cứng lại, lập tức bò dậy hỏi: “Ngươi bị thương thế nào rồi?”



Phó Thanh Mộ nghe vậy, thần sắc trong mắt khẽ động, quay sang nhìn Sở Cuồng, không ngờ vừa nhìn lại chạm phải ánh mắt Sở Cuồng, thần sắc hắn lạnh lùng như đã nhìn thấu tất cả mọi tâm tư của mình, Phó Thanh Mộ âm thầm quay đầu nhìn ra sau lưng Sở Cuồng, vì tiếng nước quá lớn khiến Phó Thanh Mộ không thể không nói to: “Chúng ta hết chỗ trốn rồi!” Hắn chỉ chỉ thác nước sau lưng.



“Có.” Sở Cuồng kiên quyết đáp, đưa tay sờ ra sau lưng, trong chớp mắt, ba mũi tên không hề do dự được rút ra, tiếng rách khiến khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Tráng sĩ…” Nhẫm Cửu sợ đến tái mặt, vội nhìn ra sau lưng hắn, chỉ thấy y phục bị rách mấy lỗ nhỏ, ngay cả máu cũng không thấy.



Phải rồi… sao nàng lại quên rằng y phục này của Sở Cuồng đao thương bất nhập…



Sau lưng có bóng người dao động ngày càng rõ ràng, Sở Cuồng cúi người, tức tốc bẻ gãy mũi tên gắm trên gối, chỉ để lại đầu tên bên trong, hắn đứng dậy kéo Nhẫm Cửu tiếp tục đi về phía trước: “Nhảy xuống thác nước.”


Hắn nhắm mắt, môi gần như không còn màu sắc, y phục trước ngực hắn thủng một lỗ, nhưng không có vết máu chảy ra, chỉ có những ký hiệu Nhẫm Cửu không hiểu nhảy nhót trong lỗ thủng trên y phục hắn, trong tai hắn có giọng nữ rất nhỏ đang nói gì đó, Nhẫm Cửu hơi hoảng hốt, không biết có nên đụng vào hắn không.



Phó Thanh Mộ cũng bị sức mạnh của vũ khí làm kinh sợ, tiếp đó hắn cũng bắt đầu ho dữ dội, thầm nghĩ trước đó nam nhân này đã hạ độc mình, thuốc giải nhất định còn trên người hắn, nay cơ thể hắn yếu ớt, nữ nhân bên cạnh này đã trở thành uy hiếp duy nhất, hắn nên giết nữ nhân này, uống máu cô ta, sau đó từ từ tìm thuốc giải trên người nam nhân này.



Nghĩ vậy, Phó Thanh Mộ cầm vũ khí âm thầm nhắm vào Nhẫm Cửu.



“Chạy…”



Nhẫm Cửu thấy miệng Sở Cuồng mấp máy, nàng cúi đầu muốn nghe rõ hắn nói gì, cổ tay lại bị Sở Cuồng kéo lấy: “Chạy…” Hắn nói khiến Nhẫm Cửu ngẩn ra, bỗng sau lưng “pằng” một tiếng, cùng lúc này, nàng cũng bị một người ôm vào lòng.



Một lực va đập cực lớn truyền đến, trước khi bị đẩy ra ngoài thác nước, Nhẫm Cửu nhìn thấy Phó Thanh Mộ ở bên kia đang cầm vũ khí trợn mắt, và đầu tóc hỗn loạn của Sở Cuồng.



Nàng lờ mờ hiểu ra, vừa rồi Phó Thanh Mộ lại bắn họ một phát, nhưng Sở Cuồng đã thay nàng đỡ phát súng này, sau đó bị lực đạo đẩy ra ngoài thác nước.



Những giọt nước rơi vỡ trên người họ.



Nhẫm Cửu ôm chặt tay Sở Cuồng, nàng nghĩ, một nam nhân đã dùng mạng để cứu nàng, bảo nàng làm sao buông tay đây?



_________________