Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 128 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Sở Cuồng nằm trên giường đá nói ngủ là ngủ ngay, không hề có hiện tượng tỉnh lại.



Nhẫm Cửu không dám đi xa, dứt khoát lấy sào trúc và một sợi dây mảnh làm cần câu cá, mỗi ngày đều ngồi bên con đường nhỏ thả câu. Đến ngày thứ ba, Sở Cuồng trên giường đá vừa mở mắt đã thấy Nhẫm Cửu ngồi trên còn đường nhỏ trước cửa động câu cá, nàng hoàn toàn không biết Sở Cuồng đã tỉnh, một tay cầm cần câu, tay kia bứt lá cỏ đưa lên miệng thổi giết thời gian.



Lần đầu tiên Sở Cuồng nghe thấy giai điệu từ thực vật tấu nên, âm điệu cao, âm luật đơn giản, hình thức phát ra âm thanh là do không khí kéo theo chấn động cao tần trên phiến lá sinh ra… Nửa đại não lý tính của hắn vô thức hình thành kết quả phân tích này, nửa đại não còn lại như dừng trong trại thái thôi miên, chỉ ghi lại ánh nắng bên ngoài động, Nhẫm Cửu khẽ khom lưng ngồi đó, còn có một âm điệu không đẹp đẽ lắm, nhưng lại vô cùng vui tai. Không có số liệu phân tích, không có phán đoán lý trí, chỉ ghi lại cảnh tượng đơn giản này trong lòng.



Có ý nghĩa sao? Hắn tự hỏi mình.



“Trừ khi nảy sinh ham muốn XXX, nếu không thì không có ý nghĩa.” Hệ thống phục vụ nhân tạo đáp câu hỏi của hắn trong tai.



Sở Cuồng hơi mất vui, chỉ trích hệ thống của hắn: “Im đi.”



Tiếng nhạc bên ngoài dừng lại. Nhẫm Cửu quay người: “Ầy… ta đánh thức ngươi hả?”



Sở Cuồng thoáng im lặng, quyết định đổi chủ đề: “Ba ngày nay có xảy ra chuyện gì không?”



“Không…” Nhẫm Cửu chưa nói hết, bỗng cảm thấy dưới chân lắc lư, nàng còn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì bèn nghe thấy đỉnh đầu “ầm ầm” mấy tiếng cực kỳ trầm thấp, nàng ngước đầu lên nhìn, sắc mặt đột nhiên tái đi, “Đá lở!” Nàng chộp lấy hai con cá vừa câu được chạy vào trong động, Sở Cuồng nhanh chóng ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn cao giọng hét lớn: “Đừng vào đây!” Nhưng Nhẫm Cửu đã xách cá chạy đến trước mặt hắn, bên ngoài “ầm” một tiếng cực lớn, bùn đất và đá trên núi lăn xuống, bịt kín cửa động, che hết toàn bộ ánh sáng.



Trong động tối đen một mảng, chỉ nghe tiếng Nhẫm Cửu ho không ngừng, đèn trên vai Sở Cuồng sáng lên, chiếu rõ tình hình trong động.



Cửa động bị phong kín, bùn đất tung tóe rất nhanh lại lắng xuống. Nhẫm Cửu khom người vịn vào giường đá ho kịch liệt, Sở Cuồng thở dài: “Chẳng phải bảo cô đừng vào sao?”



“Trước đó chẳng phải ngươi nói bất kỳ nguy hiểm gì cũng có thể trốn vào sao?”




Vô cùng ngang ngược không cho bất kỳ ai nói không được.



Trên đường đi xuống, trong thông đạo tối đen đôi lúc lại có những giọt nước man mát nhỏ xuống, rơi trên vai Nhẫm Cửu, giống như có một bàn tay lạnh lẽo ở đằng sau vỗ vai nàng. Nhẫm Cửu sợ đến toàn thân run rẩy, áp sát vào Sở Cuồng, nào còn lòng dạ nghĩ đến những chuyện như đỏ mặt tim đập hay mình có thích Sở Cuồng không.



“Cô đừng níu chặt như vậy.” Sở Cuồng nói, “Cũng đừng kẹp chân tôi lại… Tôi không thể đi được… Siết cổ tôi cũng không được.”



“Sao ngươi nhiều yêu cầu quá vậy? Ngươi không cảm thấy ở đây gió thổi vù vù vào mặt như ma vậy sao?”



Nhẫm Cửu cảm thấy mình sợ đến sắp phát điên rồi. Trong thông đạo đen ngòm này không biết gió từ đâu chui vào, thổi nhè nhẹ bên tai, đôi lúc ngang qua những khe hở dưới đất còn có gió lạnh thổi lên, cứ như có người nói chuyện với chân nàng lúc nàng đi ngang vậy, nguyền rủa những lời độc ác tựa như muốn kéo chân nàng xuống.



Sở Cuồng không thể không ngừng lại gỡ Nhẫm Cửu gần như đang bám trên người mình xuống: “Thứ nhất, xin các hạ nhận thức rõ ràng, ma là do ý thức trong chuyện xưa sinh ra, có tồn tại hay không thì vẫn còn tranh cãi đến ngày nay, chúng ta không thể dùng chuyện chưa được định luận để phán đoán sự tình. Thứ hai, có gió thổi đến là chuyện tốt, chứng minh trong thông đạo này có không khí lưu chuyển, vừa rồi chỗ chúng ta vào vì cửa động bị bịt kín, bởi vậy không khí không thể nào lưu chuyển, cũng tức là bây giờ thông đạo chúng ta đang đi xuống này đây ít nhất có hai lối ra, hơn nữa phải là lối ra rất lớn mới có thể khiến thông đạo dài thế này vẫn có không khí lưu chuyển, xét đến nhân tố hướng gió không ổn định, có thể suy đoán rằng thông đạo này ít nhất cho chúng ta bốn lối ra để thoát thân. Dưới chân cũng có gió, xuyên qua đá xanh dưới đất truyền ra, rất có khả năng bên dưới có mạch nước ngầm, đây là một chuyện tốt, ít ra trong lúc chúng ta lạc đường trong thông đạo này có thể lấy nước, kéo dài mạng sống được ba ngày.”



Nói đến đây, dưới chân Nhẫm Cửu lại truyền đến tiếng gió vù vù, nàng lại ôm chặt eo Sở Cuồng, hai chân quắp vào người hắn, ôm hắn như một con gấu túi: “Chẳng phải ta vẫn luôn nói với ngươi là ta không hiểu những lời ngươi nói sao?”



Sở Cuồng im lặng.



Một lúc sau, sĩ quan Sở Cuồng trong lúc chiến đấu với ngàn vạn quân hạm cũng không nhìu mày đã thở dài. Gỡ Nhẫm Cửu trên người mình xuống, sau đó một tay vòng qua lưng nàng, một tay xuyên qua gối nàng, ôm xốc nàng lên.



“Cô đang ở trong tầm nhìn của tôi. Không cần phải sợ.”



Giọng nói trầm ổn của hắn khiến Nhẫm Cửu cảm thấy thật yên lòng