Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 135 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Sở Cuồng: “Ta sẽ bảo vệ chàng.”



Giọng nói này không ngừng vang vọng trong đầu hắn, như một tia sáng trong bóng tối, xé nát những quá khứ tanh hôi và dơ bẩn đó.



“Ta thích chàng…”



Cùng với tiếng thì thầm này truyền vào tai hắn, từ phía ánh sáng đó Nhẫm Cửu lao tới như bay, ôm lấy hắn, ghì chặt đầu hắn vào lòng như bảo vệ vật báu quý giá nhất của mình, nhắc lại hết lần này tới lần khác: “Ta thích chàng, ta sẽ bảo vệ chàng.” Giọng nói ấm áp như ánh nắng ngày đông, sưởi ấm hai má lạnh buốt của hắn, xua đi tất cả những tối tăm ẩn giấu trong góc khuất.



Hàng mi rung động, đôi mắt đen trong trẻo mở ra. Đập vào mắt là đầu giường gỗ có khắc hoa dưới ánh nến sáng bừng, gỗ đàn hương đen, một loại gỗ quý hiếm. Mũi hắn ngửi thấy mùi bồ kết, không độc, số lượng vi khuẩn ít. Thân thể chạm vào chăn bông mềm mại, bộ quân phục cứng cáp của hắn đã bị cởi ra, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu hắn, đang định bật dậy lại nghe thấy bên cạnh có một giọng nói khẽ thì thầm: “Sở Cuồng…”



Sở Cuồng khựng lại, nhìn sang bên cạnh. Nhẫm Cửu dựa đầu vào cạnh giường, môi mở ra, nước miếng từ miệng Nhẫm Cửu chảy xuống ga trải giường. Nhẫm Cửu ngủ rất ngon, vô thức chép miệng như đang ăn món gì đó rất ngon lành. Trong ấn tượng của Sở Cuồng, đã nhiều ngày hắn không thấy Nhẫm Cửu ngủ ngon như vậy. Cuộc sống lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, mấy ngày nay nhất định đã làm Nhẫm Cửu mệt bở hơi tai.



Nhất thời hắn lại không đành lòng đứng dậy làm hỏng giấc mộng đẹp của Nhẫm Cửu. Hắn cúi xuống quan sát Nhẫm Cửu, thất một sợi tóc của Nhẫm Cửu lọt vào miệng nàng. Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng không nhịn được đưa tay gạt sợi tóc trong miệng Nhẫm Cửu ra. Không ngờ ngón tay hắn vừa đưa đến nơi, Nhẫm Cửu đột nhiên ngậm miệng lại, hai cánh môi mềm mại ngậm đầu ngón tay tập trung rất nhiều dây thần kinh của hắn rồi khẽ mút như một em bé. Trong không gian chỉ có hai người, hành động này rất mập mờ, dường như có một chiếc lông vũ cọ từ đầu ngón tay hắn đến tận trái tim. Động chạm đến mọi mạch máu trong người hắn.



Thịch thịch! Thịch thịch! Hắn nghe thấy trái tim mình mất kiểm soát đập loạn lên, khiến hắn hết sức xấu hổ. Đến lúc đôi môi Nhẫm Cửu khẽ mở, Sở Cuồng vội vã rút ngón tay ra.



“Sở Cuồng.” Nhẫm Cửu gọi tên hắn, miệng lẩm bẩm gì đó. Sở Cuồng do dự rất lâu, cuối cùng không nén được sự tò mò đáng ghét dâng lên trong lòng, ghé tai đến gần muốn nghe xem Nhẫm Cửu nói gì.



Chắc là mơ thấy hắn. Nhưng rốt cuộc là mơ gì mà lại mút ngón tay hắn như thế? Tiếng nói khẽ như hơi thở của Nhẫm Cửu khảo nghiệm thính lực của Sở Cuồng, lắng nghe quá chăm chú làm Sở Cuồng gần như quên cả việc duy trì khoảng cách với Nhẫm Cửu. Đến lúc bừng tỉnh lại, hắn mới phát hiện mình đang hít vào hơi thở của Nhẫm Cửu. Khoảng cách quá gần, thậm chí có thể đếm được số lông mi của Nhẫm Cửu.



“Hôn cái nào…” Nhẫm Cửu nhắc cằm lên, chu môi mổ thẳng vào môi hắn, Đôi môi mềm mại ươn ướt chạm vào làm Sở Cuồng giật mình. Hắn trợn mắt, sau khi ngẩn ra một giây liền tránh vội về sau.



Hôn thành công, Nhẫm Cửu hài lòng chép miệng, tiếp tục ngủ mơ chảy nước miếng. Sở Cuồng che miệng, hai tai từ từ đỏ lên không thể khống chế được. Đối với người sao Santa, môi là một vị trí nhạy cảm, là nơi không ai có thể chạm vào trừ bạn đời, cho dù là ba mẹ hay bạn thân. Cho nên đối với họ, hôn có ý nghĩa rất lớn. Vậy mà Nhẫm Cửu đã hai lần chạm vào môi hắn.



Kì thực Sở Cuồng rất ít tiếp xúc với phụ nữ. Trong quân đội quản lí cực kì nghiêm ngặt, trừ một số rất ít nữ sĩ quan, phụ nữ bình thường gần như không bao giờ xuất hiện trên tàu chiến. Lúc không ra ngoài làm nhiệm vụ, Sở Cuồng cũng chỉ ở trong nhà, dọn dẹp nhà cửa, cân chỉnh khí giới. Hắn có ngoại hình xuất chúng, trong quân đội cũng từng có nữ sĩ quan tỏ ý ái mộ hắn nhưng chưa được vài ba ngày đã bị bộ mặt của hắn dọa chạy mất. Quân nhân đều có danh dự và kiêu hãnh của mình, đâu ai dùng thủ đoạn thổ phỉ bám riết đến cùng như Nhẫm Cửu.



Nhẫm Cửu rất tốt. Nếu ở sao Santa có một cô gáu như vậy thích hắn, cùng hắn trải qua bao nhiêu chuyện, không biết chừng Sở Cuồng sẽ thật sự đồng ý cùng người đó kết hôn, sinh con. Lúc không đi làm nhiệm vụ, hắn sẽ cùng người đó ra ngoài chơi, sẽ dắt tay người đó, sẽ cõng người đó khi người đó mỏi chân, sẽ ôm hôn người đó, sẽ cho người đó sự dịu dàng và yêu thương lớn nhất mình có.



Nhưng đây không phải sao Santa. Sở Cuồng biết sau khi xử lí xong tất cả mọi chuyện ở đây, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn trở về. Còn Nhẫm Cửu từ nhỏ không trải qua huấn luyện của quân đội để di dân liên hành tinh, cơ thể Nhẫm Cửu sẽ sinh ra bài xích đối với khí hậu của sao Santa. Nhẫm Cửu không sống nỗi ở tinh cầu đó, Sở Cuồng chỉ có thể đưa Nhẫm Cửu đến đó một thời gian ngắn để làm thủ tục kết thúc khế ước chứ không có cách nào làm Nhẫm Cửu sinh sống ở đó lâu dài. Hai người họ căn bản không thể ở bên nhau.


“Thần sứ hiểu rõ về quá khứ của tại hạ như thế, thật khiến Tiêu Phi sợ hãi.” Cùng với giọng nói không có vẻ gì sợ hãi này, vị tế ti mặc áo bào đen bước vào cửa, một tay ôm vai, khom lưng thi lễ, lại chỉ nhìn Nhẫm Cửu: “Thần sứ đêm qua ngủ có ngon không?”



“Ơ…” Nhẫm Cửu lại thoáng nhìn Sở Cuồng, thấy hắn không có biểu cảm gì mới nói: “Ngon lắm. Chăn rất ấm…”



“Thế thì tốt.” Tiếng Tiêu Phi còn chưa dứt, Sở Cuồng vẫn ngồi yên lặng bên giường đột nhiên nói: “Các hạ có mục đích gì?”



Ánh mắt Tiêu Phi thờ ơ chuyển sang người Sở Cuồng, lẳng lặng đánh giá hắn một phen: “Vị công tử này đã mở miệng hỏi thì Tiêu Phi cũng nói thẳng. Đưa ba vị vào Kì Linh giáo chính là có một chuyện muốn nhờ ba vị giúp đỡ.”



Phó Thanh Mộ đảo mắt, tươi cười giành nói trước hai người kia: “Này danh của Kì Linh giáo trên giang hồ có ai không biết, bọn ta sức yếu, sợ là không giúp gì được cho quý giáo.”



Tiêu Phi không hề để ý đến hắn, vẫn tiếp tục nói: “Hôm qua giáo chúng đã nghe thấy tiếng các vị đánh nhau với rắn trắng dưới giếng Thông Linh. Con rắn khổng lồ này đã quấy nhiễu Kì Linh giáo hơn ba tháng, hại chết năm mươi mấy người giáo ta, bọn ta vẫn không thể tìm được cách giết chết nó, cho nên mới có lễ tế thần hôm qua để khẩn cầu thiên thần ban phúc. Ba vị cứu Kì Linh ta, Tiêu Phi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.”



Nhẫm Cửu gãi đầu: “Tóm lại… Ngươi cần chúng ta giúp gì?”



“Thực không dám giấu, Kì Linh giáo ta giờ đây đang đối mặt với một trận đại nạn.” Thần sắc Tiêu Phi sầm xuống: “Khi biết được tin tức về kiếp nạ này, các trưởng lão trong giáo đều có ý định bỏ giáo mà đi, lòng người hoang mang lo sợ. Ta muốn xin ba vị tạm thời lưu lại Kì Linh với thân phận thần sứ, những chuyện khác không cần làm, chỉ cần giúp ta củng cố lòng người là được.” Đôi mắt trầm tĩnh của hắn lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Đặt biệt là cô nương. Hôm qua cô nương là người đầu tiên từ dưới giếng Thông Linh đi lên, có ý nghĩa đặc biệt đối với giáo chúng. Mấy ngày này cô nương có thể tự do hành động trong giáo ta, mọi thứ đều có thể sử dụng tùy ý. Nhưng ta hy vọng lúc ta cần, cô nhất định phải nghe theo yêu cầu của ta.”



Nhẫm Cửu nhướng mày, khẽ liếc nhìn Sở Cuồng, nàng cảm thấy lời này của tế ti nghe có vẻ quen quen…



“Thứ cho ta không đồng ý thỉnh cầu cuối cùng của các hạ.” Sở Cuồng mở miệng nói: “Nhẫm Cửu là người ta cần, cô ấy sẽ không nghe theo yêu cầu của các hạ.”



Sỏ Cuồng nói cực kì trịnh trọng, Phó Thanh Mộ vỗ vai Nhẫm Cửu, nhỏ giọng nói: “Cô nương xem, hắn đang bảo vệ cô nương đấy.”



Khóe miệng giật giật, Nhẫm Cửu thì thầm với Phó Thanh Mộ: “Huynh đệ nghĩ nhiều quá rồi. Hắn tỏ thái độ như vậy chỉ là để bảo vệ bản thân, hoặc nói cách khác, bảo vệ miếng ăn của mình.”



Nghe Nhẫm Cửu giải thích như thế, Phó Thanh Mộ mỉm cười cúi đầu. Chợt thấy ánh mắt lạnh buốt đâm vào người, hắn ngẩng đầu nhìn, nhưng Sở Cuồng vẫn đang nhìn Tiêu Phi chằm chằm: “Có điều tôi chấp nhận những đề nghị trước đó của các hạ. Trong thời gian ngắn sắp tới cơ thể Nhẫm Cửu không nên hoạt động nhiều, cần nghỉ ngơi. Nếu các hạ vui lòng cung cấp nơi ở tạm thời cho chúng tôi, trong thời gian hợp lý, chúng ta sẵn sàng cung cấp sự trợ giúp như các hạ nói.”



Phó Thanh Mộ nghe vậy thất kinh: “Cái gì mà chúng ta?”



Nhẫm Cửu cũng thất kinh: “Vì sao phải ở lại? Chúng ta còn có việc mà!”