Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 138 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Nhẫm Cửu ngủ một giấc tỉnh dậy, việc đầu tiên là cho tay vào áo lấy hòn đá Sở Cuồng tặng ra nhìn một lát. “Đẹp thật.” Trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh Sở Cuồng đeo vòng cổ giúp mình, sau đó mùi vị trên môi Sở Cuồng. Mặt hơi nóng lên, Nhẫm Cửu chui vào trong chăn, vừa đá chăn vừa gãi mặt: “Hôn được rồi, hôn được thật rồi.” Nhẫm Cửu lăn lộn trong chăn như đang phát tiết sự kích động sau một đêm mới tràn đến.



Cộc cộc! Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo Nhẫm Cửu ra khỏi cơn kích động. Nhẫm Cửu thò đầu ra khỏi chăn, bối rối vuốt tóc mấy cái: “Ai đó?”



“Thần sứ đã dậy chưa ạ?” Tiếng thị nữ vang lên: “Thệ Linh sẽ được triệu tập bên giếng Thông Linh vào giờ Ngọ, tế ti đại nhân lệnh cho tiểu nữ tới hầu hạ thần sứ rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.”



Nhẫm Cửu chớp mắt nghĩ một hồi lâu mà không nhớ ra hôm qua tế ti có nói với họ hôm nay có lễ tế gì không. Xuống giường xỏ giày, khoác áo ngoài lên, Nhẫm Cửu đi ra mở cửa cho thị nữ. Cửa vừa mở ra, Nhẫm Cửu liền giật mình trước cảnh tượng bên ngoài. Hơn mười thị nữ cung kính chờ ngoài cửa, có người bưng chậu nước, có người xách hộp trang điểm, có người bưng mâm trang sức, có người cầm váy áo đẹp đẽ. Các thị nữ cung kính hành lễ với Nhẫm Cửu rồi nối nhau vào phòng, hai thị nữ tay không nhanh nhẹn dọn phòng một lượt, bày ghế mới Nhẫm Cửu đến ngồi.



Nhẫm Cửu chưa tỉnh táo hẳn, còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của các thị nữ. Đến lúc thị nữ phía sau chải một kiểu tóc Nhẫm Cửu không biết tên, hỏi: “Thần sứ muốn đeo trang sức gì trên tóc?” Nhẫm Cửu mới phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Tại sao phải trang điểm cho ta vậy?”



“Hội nghị này toàn bộ giáo chúng đều phải tham gia. Tế ti đại nhân hi vọng mấy vị thần sứ co thể ăn mặc lộng lẫy đến dự, cho nên đã sai chúng nô tì đến trang điểm cho thần sứ.”



“Vậy rốt cuộc đó là hội nghị gì?”



“Thần sứ đại nhân cứ đi rồi sẽ biết.” Thấy Nhẫm Cửu không hứng thú với việc chọn nữ trang, thị nữ liền bắt đầu tự tay cài trâm cho Nhẫm Cửu, vừa làm vừa nói: “Thần sứ đại nhân ngũ quan dễ coi, chỉ trang điểm một chút là đã xinh đẹp hơn nhiều.”



Nhẫm Cửu nhướng mày nhìn bản thân trong gương đồng: “Xinh đẹp?”



Thị nữ cười khẽ: “Đúng vậy. Sau khi nô tì trang điểm gương mặt cho thần sứ thì còn xinh đẹp hơn nữa.”



Trang điểm xong, Nhẫm Cửu còn chưa nhìn rõ bản thân trong gương đồng, các thị nữ đã bắt đầu lay hoay mặc váy áo cho Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu vốn định tự mặc, nhưng vừa mới nhìn thấy bộ váy áo đó dâ chịu thua vì không biết cài dây lưng thế nào, đành đứng im như một khúc gỗ để mặc các thị nữ giày vò.



“Vừa rồi ngươi nói mấy vị thần sứ, có nghĩa Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng cũng phải mặc rất long trọng à?”



“Đúng vậy, có gia bộc đang hầu hạ hai vị đại nhân còn lại rồi…”



Thị nữ còn chưa nói xong đã nghe thấy phòng bên cạnh có giọng nữ sốt ruột kêu lên: “Đại nhân! Ngài mặc như vậy không phù hợp với lễ nghi. Ngài phải thay bộ quần áo này, xin ngài đừng làm khó chúng nô tì".”



Không ai trả lời, nhưng tiếng sập cửa cực kì vang dội. Nhẫm Cửu gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt Sở Cuồng lạnh nhạt thế nào. Thị nữ sau lưng Nhẫm Cửu nói khẽ: “Để thần sứ mặc quần áo không hợp lễ chế tới hội Thệ Linh, chắc chắn tế ti đại nhân sẽ phạt nặng đám nha đầu lục bộ.” Giọng thị nữ nghe có vẻ không hề lo lắng mà còn như đang cười trên nổi đau của người khác.



Nhẫm Cửu dù không hiểu chuyện đấu đá nội bộ nhưng cũng biết bên trong ma giáo này không hề đoàn kết như bề ngoài. Trước mặt một “thần sứ” mà còn dám châm chọc những kẻ thuộc phe cánh khác như vậy, không biết lúc đấu đá ngấm ngầm còn đền mức nào. Nhẫm Cửu cảm thấy óc mình không thể xử lí nổi những chuyện thế này nên dứt khoát ngậm miệng im lặng, coi như không nghe thấy, đương nhiên càng không hề hỏi han.



Sau khi thay váy áo xong, Nhẫm Cửu không bước đi nổi: “Ta sợ giẫm lên vạt váy…” Nhẫm Cửu cúi đầu nhìn xuống chân, định nâng vạt váy lên, nhưng vừa cúi đầu đã nghe thấy rắc một tiếng, đầu nặng trịch như sắp rơi khỏi cổ, đưa tay sờ trang sức trên đầu: “Trên này cài quá nhiều vàng bạc, không khác gì một quả tạ đập vào đầu, bỏ bớt xuống.”



Thị nữ bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Thần sứ đại nhân, trang sức trên đầu vừa đeo đã bỏ xuống là không cát tường, ngài cố chịu một lát, sau khi hội Thệ Linh kết thúc, nô tì sẽ bỏ xuống cho ngài. Còn vạt váy thì thần sứ đại nhân cứ việc đi phía trước, tuyện đối không làm ngài vướng chân.”




Thị nữ giật mình: “Nô tì chỉ biết hầu hạ thần sứ đại nhân, chuyện khác nô tì không hề hay biết.”



Nhẫm Cửu tháo vội đồ trang sức trên đầu xuống nét vào tay thị nữ, nâng vạt váy lên chạy vội về phía trước đuổi theo Tiêu Phi đã cưỡi ngựa đi trước. Phó Thanh Mộ muốn giữ Nhẫm Cửu lại nhưng không kịp, Sở Cuồng không nói một lời, lập tức chạy theo nhưng không ngăn cản mà chỉ chạy sau Nhẫm Cửu hai bước. Nhẫm Cửu chạy nhanh thế nào, Sở Cuồng cũng chạy nhanh thế ấy.



Đến lúc nhìn thấy Tiêu Phi cưỡi ngựa phía trước, Nhẫm Cửu gọi to: “Đứng lại!” Nhẫm Cửu đột nhiên tăng tốc làm Sở Cuồng không phản ứng kịp. Nhẫm Cửu chạy tới vội vàng tóm dây cương, con ngựa ô ngẩng đầu suýt nữa hất văng Nhẫm Cửu đi. Tiêu Phi vội đoạt lấy dây cương, quay đầu ngựa lại, lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Thần sứ đại nhân có chuyện gì mà phải lỗ mãng như thế?”



“Người chỉ huy quân đội triều đình sắp vây quét các người là ai?”



Tiêu Phi lẳng lặng nhìn Nhẫm Cửu một lát, đáp: “Tướng quân Lí Thủ Nghĩa.”



“Ngươi có biết trước đây Lí Thủ Nghĩa làm quan ở đâu không?”



“Hắn vốn là võ tướng nhị phẩm của triều đình, sau đó bị triều đình giáng chức tới làm tướng lĩnh của một vùng hẻo lánh. Mấy ngày trước hắn có công tiêu diệt sơn trại sơn tặc ở một trấn nhỏ nên được điều trở lại kinh thành. Giữa được lại nhận được mệnh lệnh, quay sang tấn công Kì Linh ta.” Phó Thanh Mộ đã đi theo đến nơi, nghe thấy Tiêu Phi nói vậy, trong lòng thầm kinh ngạc. Kì Linh giáo này thoạt nhìn không hề có nhiều liền hệ với thế giới bên ngoài, nhưng gã Tiêu Phi này lại có thể hiểu rõ về tướng lĩnh đối phương như thế, thậm chí ngay cả chuyện điều động quan chức của triều đình cũng biết rõ, có thể thấy thế lực của Kì Linh giáo còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng. Ánh mắt Tiêu Phi lộ vẻ thăm dò: “Sao vậy? Thần sứ đại nhân thấy hứng thú với người này à?”



“Thấy hứng thú?” Nhẫm Cửu ngơ ngác nhắc lại ba tiếng này, cuối cùng sắc mặt chợt sầm xuống: “Ta tương đối thấy hứng thú với việc lấy mạng hắn.”



Tiêu Phi nghe vậy, lông mày khẽ động. Nhẫm Cửu trầm giọng hỏi: “Bao giờ hắn tấn công tới đây?”



“Bây giờ Tiêu Phi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”



“Ngươi có dò xét được động tĩnh của hắn bây giờ không?”



“Quân doanh đóng ở cách giáo ta mười dặm về phía tây.”



Nhẫm Cửu nghe xong xoay người định đi. Tiêu Phi lại nói: “Nếu thần sứ đại nhân muốn giúp giáo ta trừ họa lớn này, Tiêu Phi đương nhiên vô cùng cảm kích. Có điều bây giờ đây ba mươi ngàn quân sĩ dưới trướng Lí Thủ Nghĩa sợ là đã mài xong đao kiếm, sẵn sàng tấn công giáo ta bất cứ lúc nào. Nghe nói gã Lí Thủ Nghĩa này rất giỏi luyện binh, các ám vệ bên cạnh hắn đều có võ công cao cường, cực khó đối phó. Nếu thần sứ chỉ đi một mình thì có nắm chắc được mười phần thắn không?”



Sở Cuồng đi tới trước mặt Nhẫm Cửu, lạnh lùng nhìn Tiêu Phi: “Các hạ muốn nói gì?”



Tiêu Phi lạnh nhạt nhìn Sở Cuồng: “Có thể giết rắn trắng dưới giếng Thông Linh, tất nhiên ta không nghi ngờ năng lực của các vị. Nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, các vị dù có võ nghệ siêu quần cũng khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn. Giờ đây chúng ta có mục tiêu chung, tại sao các vị không để ta giúp các vị ngăn chặn ám vệ và binh lính, còn các vị thì chịu trách nhiệm giết chết Lí Thủ Nghĩa? Một khi tướng địch đã chết. ba mươi ngàn quân sĩ tự nhiên sẽ rút lui.”



Sở Cuồng nói: “Các hạ định để những người này đánh nhau với các binh lính đó.”



“Kì Linh của ta không nhận phế nhân.” Ý là những bình dân thoạt nhìn hiền lành này đều có tuyệt kỹ? Ánh mắt Tiêu Phi hơi tối đi: “Mà kể cả giờ đây Kì Linh chỉ còn một mình ta, ta cũng phải giết kẻ động vào Kì Linh ta, dù có phải cùng chết với hắn.”