Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 13 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Trong lúc Nhẫm Cửu đang thất thần, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “ngao” thảm thiết, tiếp đó cửa lớn bị một vật thể trắng đẩy mạnh ra, Đại Bạch thân là hổ nhưng lại bị chó Đại Hoàng đuổi chạy vào, nước mắt rưng rưng nhảy vào trong, đầu đập lên vai Nhẫm Cửu khiến nàng ngã ra đất, tiếp đó chà chà vào người nàng.



Nhẫm Cửu lại bị ngã mặt mũi lấm lem, nàng không dễ gì mới bò dậy, còn chưa rõ tình hình lại bị Đại Bạch chà khiến miệng đầy lông.



Nhẫm Cửu tức giận đẩy Đại Bạch ra, cây gậy trong tay lập tức đập vào Đại Hoàng ngoài cửa: “Chó quỷ gì vậy hả! Chỉ biết gây chuyện! Không thấy đại gia đang dụ dỗ nam nhân sao!” Đại Hoàng sợ Nhẫm Cửu quá, phi thân trốn cây gậy sắt rồi cúp đuôi chạy mất.



Đại Bạch rất vui, đang muốn thể hiện tình yêu của nó đối với chủ nhân, bỗng một tia sáng xanh bắn tới chân nó, Đại Bạch lập tức sợ hãi run rẩy trốn sau lưng Nhẫm Cửu, vừa sợ vừa giận nhìn nam nhân áo đen bên kia.



Nhẫm Cửu vội bảo vệ Đại Bạch nói: “Đừng giết nó! Người mình mà.”



Sở Cuồng đã lui ra xa ba bước, căng thẳng nhìn Đại Bạch như gặp phải đại địch, toàn thân đều là hơi thở căng thẳng đề phòng, sắc mặt còn nghiêm túc hơn lúc nãy đối với Nhẫm Cửu vài phần: “Ngu xuẩn, sinh vật phi nhân hình* đều mang nhiều bệnh khuẩn chết người! Sinh vật này phải bị tiêu hủy ngay, chôn thật sâu để đề phòng bệnh khuẩn truyền nhiễm.” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Nhẫm Cửu, “Cô và nó từng tiếp xúc thân mật, phải tiến hành cách ly khử độc ba mươi ngày.”



*Không có hình người



Lại là gì nữa vậy…



Nhẫm Cửu hoàn toàn không hiểu lời hắn nói, nhưng lại biết hắn rất sợ Đại Bạch, vậy là Nhẫm Cửu đá đá Đại Bạch: “Đi đi, liếm hắn một cái đi.”



Sắc mặt Sở Cuồng trong phút chốc khó coi cực độ.



Đại Bạch không có gan đến liếm Sở Cuồng, nó trốn bên chân Nhẫm Cửu một lúc, nó thật sự rất sợ Sở Cuồng, chỉ kêu ngao ngao rồi ngoẹo đầu chạy ra khỏi cửa. Các nam nhân trong trại ở bên ngoài thò đầu vào, thổ phỉ Giáp xem xét hoàn cảnh trong phòng một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Cửu gia… Vừa rồi trong phòng động tĩnh quá lớn, bọn ta đều không dám vào, các người hành sự xong chưa vậy?”



Thổ phỉ Ất ở sau lưng Giáp vỗ đầu hắn cười lớn: “Nhìn mà không biết sao, nam nhân này chẳng tỉnh rồi sao!”



Sở Cuồng nhíu mày, đề phòng nhìn đám sơn tặc từ trên xuống dưới: “Những người này là ai?”


“Ừ, để nâng cao sự tin tưởng chiến lược, tôi không ngại cho cô biết sự thật, cô đã tiêu hóa máy nhận dạng của tôi. Từ nay về sau, vũ khí, máy bay và các loại vật phẩm quân sự hạn chế cấp bậc đều cần phải tiếp xúc với cô rồi mới sử dụng được, bởi vậy sau này cô phải ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi để chờ lệnh.”



Nhẫm Cửu nghe mà ngẩn ra: “Chàng có thể nói lời nào ta nghe hiểu được không?”



Sở Cuồng xoa xoa mi tâm, loại cảm giác bất lực này đã lâu hắn không lĩnh hội rồi. Hắn nhẹ giọng thở dài một tiếng rồi nói: “Tóm lại, trong một khoảng thời gian rất dài về sau, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cô, nếu cô không hợp tác thì tôi sẽ dùng bạo lực chế phục.”



Ý nói không nghe lời thì sẽ đánh chứ gì…



Nhẫm Cửu ngẩn ra nhìn hắn một hồi, nàng tuy thô lỗ nhưng đầu óc không ngốc, nàng lập tức tỏ rõ thái độ: “Chuyện khác thì được, nhưng đi quan phủ trộm máy gì đó thì tuyệt đối không được!” Sở Cuồng nhíu mày quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhẫm Cửu, dưới ánh mắt nghiêm túc này, Nhẫm Cửu dần dần dao động, “Máy gì đó quan trọng lắm sao? Không lấy về không được sao? Bất kể phải mạo hiểm chừng nào chàng cũng phải đi sao?”



“Không sai.” Sở Cuồng gật đầu, “Quan trọng như tính mạng tôi vậy. Bất luận thế nào cũng phải lấy về, bởi vậy xin cô nhất định phải hợp tác với tôi, không thì chúng ta đều không yên đâu.”



Hắn uy hiếp quang minh chính đại như vậy khiến Nhẫm Cửu á khẩu không nói nên lời, cân nhắc thiệt hơn một hồi, Nhẫm Cửu gian nan gật đầu: “Được rồi, ta đi. Nhưng chỉ một mình ta đi thôi, không thể liên lụy người trong trại.”



“Ừ, có cô được rồi.” Sở Cuồng gật đầu, hắn cũng chỉ cần một người dẫn đường thôi.



“Ta có thể thêm điều kiện không?”



“Có thể thương nghị.”



Nhẫm Cửu căng thẳng đan tay vào nhau: “Ta giúp chàng lấy về thứ quan trọng như tính mạng chàng, cũng có nghĩa là ta đã cứu mạng chàng, theo quy tắc chỗ bọn ta, ơn cứu mạng chỉ có thể lấy thân mới báo đáp được. Đến lúc đó, chi bằng chàng ở rể trong sơn trại của ta đi.” Nàng liến thoắng giải thích, “Tuy ta là thổ phỉ, nhưng những dịu dàng nữ nhân cần có ta đều có hết, chàng gả cho ta ta cũng không ỷ thân phận mà ức hiếp chàng…”



“Ở rể?” Sở Cuồng cụp mắt hỏi, “Nghĩa là thành hôn sao?”



Nhẫm Cửu sáng mắt gật đầu. Sở Cuồng mặt không đổi sắc cự tuyệt: “Không được.”