Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 140 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


Rời khỏi khu vực ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời này, chỉ chốc lát sau hai người đã đi vào một khu vực có yêu quái đang giết chóc khác. Quái vật ở đây dường như còn nhiều hơn chỗ vừa rồi nhưng cũng chỉ khiến việc tàn sát của Sở Cuồng phải lặp lại thêm vài lần mà thôi. Ngay cả Nhẫm Cửu cũng đã tê liệt trước cảnh máu bắn tung toé và tứ chi bay đầy trời này.



Cuộc tàn sát ở đây vừa chấm dứt, Sở Cuồng không hề dừng bước, lập tức chạy đến một phía khác. Lần này hắn đã đi về phía giếng Thông Linh.



Xuyên qua rừng cây dưới chân núi có giếng Thông Linh, trong rừng có không ít yêu quái riêng lẻ lao tới, một lát lại có một con, như một đám ruồi giết mãi không hết, Nhẫm Cửu nhìn cũng thấy phát chán. Khi tới dưới chân núi có những bậc thang bằng đá xanh, Nhẫm Cửu kinh hoàng đờ người trước cảnh tượng bên trên. Có bốn con yêu quái đang giết hại người của Kì Linh giáo trên bậc thang. Đám thanh niên dùng cách của mình cầm cự với bọn quái vật, còn người già và trẻ nhỏ thì phủ phục trên bậc thang, quỳ lạy lễ bái giếng Thông Linh. Trên sân giếng lát đá trắng, tế ti Tiêu Phi cả người đẫm máu, cây quyền trượng gỗ mun trong tay hắn đã chém thành hai đoạn, cây gậy tượng trưng cho uy quyền này nhuộm đầy máu tươi bẩn thỉu, giống như Kì Linh giáo đêm nay bị đám yêu quái này giày xéo…



Nhẫm Cửu cắn răng, lại nghe thấy Sở Cuồng hổn hển nói: “Mấy con này hơi khó đối phó. Các hạ cầm chắc vũ khí của mình đi.”



Nhẫm Cửu không dám không nghe, một tay nắm chặt khẩu súng của mình, tay kia lại cho vào túi áo Sở Cuồng lục ra một khẩu súng khác: “Tất cả đều bắn vào chỗ lõm đúng không? Ta sẽ bảo vệ cẩn thận hai bên cho chàng.”



Nhẫm Cửu còn chưa nói xong, bốn con yêu quái đang giết chóc bên trên chợt quay đầu lại như phát hiện gì đó. Không đợi bọn chúng tấn công, Sở Cuồng chạy lên cầu thang, đến một khoảng cách thích hợp liền tung người nhảy lên đỉnh đầu một con yêu quái rồi vung kiếm chém xuống. Nhẫm Cửu vốn cho rằng kết quả sẽ như lúc chém mấy con yếu quái vừa rồi, không ngờ con quái vật này lại đưa tay cảm thanh kiếm của Sở Cuồng lại.



Nhẫm Cửu hết sức kinh ngạc, sắc mặt Sở Cuồng lại không thay đổi. Hắn cõng Nhẫm Cửu thực hiện một cú xoay người hoa lệ trên không trung, thanh kiếm xoay tròn trên cánh tay yêu quái, cánh tay yêu quái đang đỡ thanh kiếm lập tức bị chém bay xuống đất. Yêu quái ngẩng mặt gầm lên đau đớn. Nhẫm Cửu lờ mờ hiểu ra, thì ra khó đối phó là chỉ sự khác nhau khi chém đậu phụ và cắt củ cải…



Yêu quái mấy hướng khác nghe thấy tiếng gầm liền rống to một tiếng với Sở Cuồng rồi cấp tốc chạy vội tới. Sở Cuồng lên tiếng: “Nổ súng bên trái.” Nhẫm Cửu bắn liền hai phát về phía con yêu quái cụt tay. Một mắt yêu quái trúng đạn, yêu quái ngã ngửa về phía sau.



“Không được dừng lại!”



Ngón tay Nhẫm Cửu không ngừng bấm vào chỗ lõm như động kinh, sau một tiếng bụp trầm đục, con yêu quái đã bị Nhẫm Cửu bắn thành khói đen. Nhẫm Cửu thở gấp, Sở Cuồng phía trước chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Làm tốt lắm.” Nhưng dù chỉ có ba tiếng cũng đủ làm khoé miệng Nhẫm Cửu cong lên. Ít nhất mình… cũng không hoàn toàn chỉ làm vướng tay vướng chân hắn.



Nhẫm Cửu còn chưa chưa kịp cảm nhận xong sự vui sướng này, đột nhiên một con yêu quái xuất hiện bên người Sở Cuồng giống nhưu dịch chuyển tức thời, hành động của nó nhanh hơn bất cứ con yêu quái nào trước đó. Nhẫm Cửu chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ đáng sợ của nó, Sở Cuồng đã tránh sang bên cạnh nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Nhẫm Cửu cảm thấy người mình lỏng ra, sợi dây tời trọi chặt Nhẫm Cửu vào người Sở Cuồng bị móng vuốt yêu quái cắt đứt. Nhẫm Cửu đang nằm trên lưng Sở Cuồng, sợi dây vừa đứt liền suýt ngã xuống bậc thang. Sở Cuồng nhay tay ôm Nhẫm Cửu vào lòng, đúng lúc này một con yêu quái khác từ phía sau lao tới, vồ móng vuốt về phía Nhẫm Cửu. Sở Cuồng ném thẳng Nhẫm Cửu từ trong vòng vây của yêu quái ra ngoài.



Nhẫm Cửu lăn mấy vòng trên sân đá trắng, đến lúc va vào giếng Thông Linh mới dừng lại được, xương sống đau nhức như bị gãy, nhưng bây giờ Nhẫm Cửu đâu có thời gian kêu đau. Nhẫm Cửu vội ngẩng đầu nhìn, Sở Cuồng bị ba con yêu quái bao vây, bởi vì không có Nhẫm Cửu ở gần nên thanh kiếm trên tay hắn lập tức không còn ánh đỏ, biến thành một thanh kiếm đen thông thường. Yêu quái không ngừng tấn công Sở Cuồng, hắn không thể không vát vả phòng thủ, nhưng phòng thủ thế nào cũng không chống đỡ được ba con yêu quái cùng tấn công một lúc.



Nhẫm Cửu nhặt khẩu súng bên cạnh, dựa vào giếng Thông Linh, cánh tay run lên không kiềm lại được. Nhẫm Cửu cố gắng nhắm vào ba con yêu quái nhưng bọn chúng quá gần Sở Cuồng, hơn nữa di chuyển cực nhanh, chỉ cần sơ sẩy một chút là phát súng này sẽ bắn vào người Sở Cuồng…



“Không được trượt!” Nhẫm Cửu không ngừng lẩm bẩm: “Không cho phép trượt!”



Sở Cuồng đã cứu Nhẫm Cửu quá nhiều lần, Nhẫm Cửu không dễ gì có cơ hội cứu hắn, không thể ngu xuẩn hại chết hăn được… Nhẫm Cửu cắn răng, ấn ngón tay xuống, khẩu súng lập tức phát ra tiếng tít tít. Một trong ba con yêu quái tấn công Sở Cuồng đột nhiên dừng lại, quay phắt lại nhìn về phía Nhẫm Cửu. Bóng dáng Nhẫm Cửu hiện lên trong đối mắt đỏ rực của nó, cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.


Ánh mắt người phụ nữ không hề có tình cảm rơi vào người hắn, sau đó một ánh đỏ loé lên trong mắt: “Cần khống chế hành vi của vật thí nhiệm.”



Nhẫm Cửu biết tình hình không ổn, lập tức kêu lên: “Mau tránh ra!”



Nhưng có thể tránh đi đâu? Một tia sáng bắn vào người Tiêu Phi, hắn bị văng ra thật xa, đập mạnh vào một bức tường kim loại khác, sau đó trượt xuống theo vách tường. Máu từ khoé miệng hắn trào ra. Tiêu Phi vẫn còn tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi tới chỗ mình.



“Thần Y… Nàng muốn giết ta…” Hắn nói, giọng rất thấp: “Ta không cam lòng… Nhưng nếu nàng cần mạng ta, nếu nàng…”



“Cô ta chắc chắn không phải người ngươi biết!” Nhẫm Cửu kêu to: “Cô ta có lẽ là người hầu hạ hay người phục vụ gì đó, tóm lại cô ta chưa chắc đã là người, người đừng…”



Đừng… làm gì? Nhẫm Cửu khựng lại. Đừng tuyệt vọng sao? Nhưng trong tình huống này, xung quanh đều đã khoá chặt, họ có thể trốn đi đâu được?



Tiêu Phi bị đặt lên chiếc bục kim loại, kim tiêm cũng được cắm vào cổ hắn. Không vùng vẫy phản ứng quyết liệt như người đàn ông vừa rồi, Tiêu Phi cực kì trầm tĩnh, chỉ có điều miệng hắn luôn lẩm bẩm: “Nếu nàng…” Sau đó tiếng hắn cũng dần tắt.



“Dược tính khiến tim ngừng đập, thí nghiệm thất bại.” Giọng người phụ nữ này vẫn lạnh lùng như trước: “Tiến hành thí nghiệm số ba.” Cô ta đi đến, tóm lấy cổ tay Nhẫm Cửu. Đồng tử Nhẫm Cửu co lại, nhưng bất kể nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.



Cùng với dược phẩm lạnh buốt được tiêm từ cổ vào, mắt Nhẫm Cửu dần dần không nhìn rõ nữa, vô số hình ảnh lần lượt lướt qua đầu như đèn kéo quân, có mặt Sở Cuồng, có tám chị gái của nàng, có cha mẹ, có sơn trại tràn đầy ánh nắng, còn có chính bản thân Nhẫm Cửu khi còn nhỏ, chạy nhảy vui vẻ giữa rừng núi, tự do như một cơn gió. Nhẫm Cửu chạy quá nhanh, tim đập cũng nhanh như vậy, như thể không dừng lại được nữa.



Ngón tay Nhẫm Cửu co chặt, một cảm giác đau đớn đục thẳng vào tim lan khắp toàn thân. Thế giới của Nhẫm Cửu đột nhiên tràn ngập máu đỏ, một chất lỏng sền sệt nòng hổi từ trong mắt chảy ra.



Là máu sao?



Nhẫm Cửu nghĩ, có lẽ mình cũng giống người đàn ông đó…



Đau đớn từ từ rút đi, thế giới của Nhẫm Cửu rơi vào bóng tối nặng nề. Dường như có một giọng nữ lạnh như băng từ bên ngoài bóng tối truyền vào: “Dược tính làm chức năng trái tim suy yếu, dẫn đến chết não, thí nghiệm thất bại…”



Nàng… chết rồi sao?



** Đến đây là kết thúc tập 1. Xin mời các bạn đón đọc tập hai do bạn Panh Hoang type. Xin cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi.