Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Chương 22 :
Ngày đăng: 08:41 19/04/20
Nàng không phải yêu quái… Nhẫm Cửu vội quay đầu đi, không dám đối mặt với bọn họ. Nàng không dám ở lại đây nữa, vội vã cúi đầu chạy ra ngoài. Vừa ra đến phố lớn đã va vào một đại thẩm, đại thẩm lùi lại ba bước rồi ngã xuống đất: “Ai da! Ai da! Đây là cô nương nhà ai mà khỏe dữ vậy!”. Đại thẩm chống lưng nằm trên mặt đất kêu to, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt Nhẫm Cửu lại đột nhiên im bặt.
Những người xung quanh tò mò nhìn hai người. Cả con phố im lặng, sau đó một bầu không khí kì lạ nhanh chóng lan rộng. Nhẫm Cửu có thể cảm thấy bọn họ đang nhìn mình, những tiếng nói rất nhỏ dần dần bay vào trong tai nàng.
“Yêu quái ở đâu ra vậy!”.
“Hình như là mắc bệnh gì!”.
“Ôi chao, đừng để nó chạm vào người!”.
Căm ghét, ruồng rẫy! Nhẫm Cửu cảm nhận rõ tất cả những cảm xúc này.
Nhẫm Cửu không muốn ở chỗ này nữa, vội vã cúi đầu lao ra khỏi đám đông, dường như nghe thấy có người loáng thoáng gọi phía sau: “Cửu cô nương!”, nhưng nàng không thể dừng lại. Nàng không phải quái vật, không muốn bị mọi người đối xử như vậy.
Chạy một mạch ra khỏi cửa thành, đến tận rừng cây ở ngoài thành không có tiếng người, Nhẫm Cửu mới dám dừng lại. Chạy một quãng xa như vậy nhưng nàng không cảm thấy mệt chút nào, thậm chí còn không hề thở gấp, nàng đi tới bên suối, nhìn thấy bóng mình dưới dòng suối trong vắt. Đôi mắt đỏ đó trở nên sáng rực hung phấn sau khi chạy nhanh một quãng đường dài. Nàng chán nản ngồi xuống bên suối, hai tay ôm gối, gục đầu xuống. Rốt cuộc… nàng bị làm sao vậy?
Phó Thanh Mộ trở lại quán trọ đúng lúc gặp Nhẫm Cửu rẽ đám đông chạy ra ngoài. Vốn hắn muốn đuổi theo, nhưng thấy Nhẫm Cửu chạy đi với tốc độ dù hắn có thi triển khinh công cũng không đuổi kịp nên đành phải lặng lẽ xách con gà quay mới mua về phòng. Trong đại sảnh, mọi người đều đang thảo luận về con “yêu quái” vừa nhìn thấy lúc nãy. Phó Thanh Mộ nghe thấy chỉ lạnh nhạt liếc bọn họ một cái mà không nói một lời. Hắn đã nghe quá nhiều những điều tương tự thế này.
Đi tới cửa gặp Sở Cuồng đang bưng một bát nước màu bạc không rõ là nước gì về phía phòng Nhẫm Cửu. Phó Thanh Mộ ngăn Sở Cuồng lại: “Cửu cô ngương vừa chạy ra ngoài rồi!”.
Sở Cuồng nghe vậy khựng lại, đẩy chiếc khay vào trong tay Phó Thanh Mộ: “Trông cẩn thận”. Không ngờ hắn không đi cầu thang mà nhảy thẳng từ cửa sổ đầu hành lẩng ngoài. Bên ngoài có nhiều tiếng kêu sợ hãi, có lẽ hắn đã làm những người đi qua bên dưới giật mình hoảng hốt.
Tung tích của Nhẫm Cửu dễ phát hiện hơn trước nhiều, nhiệt độ cơ thể Nhẫm Cửu cao hơn tất cả mọi thứ xung quang, cho nên chỉ dựa vào thông tin nhiệt lượng lưu lại trong không khí, ngay cả thiết bị định vị cũng không cần mở, Sở Cuồng đã tìm được nàng đang ngồi một mình bên bờ suối. Sở Cuồng đứng trên bờ đê nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của nàng. Nàng ôm gối, gục đầu, dường như cực kì ủ rũ. Hắn chậm rãi đi xuống, ngồi bên cạnh nàng.
Nhẫm Cửu cảm thây miếng tiếng chuyện thường tình của còn người này được Sở Cuồng sử dụng với tần suất quá cao. Dường như hắn luôn có thể đứng ở góc độ lí trí nhất để đánh giá tất cả mọi vấn đề, hiểu được tâm tình của tất cả mọi người. Nhưng hắn lại chưa từng đứng từ góc độ của chính hắn để suy nghĩ cho tâm tình của chính hắn, dù chỉ là một chút… Nhưng Nhẫm Cửu còn chưa kịp nói ra ý nghĩ trong lòng mình thì Sở Cuồng đã nói: “Những chuyện này thực ra đều không quan trọng. Chuyện tiếp theo anh nói với em, em phải cố gắng nhứ kĩ, bởi vì rất có thể chuyện này sẽ liên quan đến tính mạng em ở một thời điểm nào đó trong tương lai”.
Nghe hắn nói vậy, Nhẫm Cửu đâu còn dám lơ là. Cảm giác bị chết xem như Nhẫm Cửu đã nếm trải một lần, dù thế nào cũng không muốn nếm trải lần thứ hai. Nhẫm Cửu không dựa vào Sở Cuồng nữa, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, dỏng tai lắng nghe.
“Anh trở thành người đồng hóa đầu tiên, sau đó thí nghiệm được thực hiện trên quy mô lớn. Gần như toàn bộ trẻ mồ côi sau cuộc xâm lấn lần thứ tư của sinh vật không mang hình người đều bị tiêm thuốc đồng hóa, vô số người chết. Nhưng cũng vì có sự tham chiến của người đồng hóa nên trạng thái chiến tranh giữa thiên hà Sâm Long và sinh vật không mang hình người dần dần thay đổi, chiến tranh giành được thắng lợi. Thế là vấn đề người đồng hóa xuất hiện. Khi sinh vật không mang hình người đã không còn là mâu thuẫn chủ yếu, người đồng hóa là loài người lại có sức mạnh của sinh vật không mang hình người liền trở thành vấn đề.
Việc nghiên cứu thuốc đồng hóa, không cho phép bất kì ai tiến hành thí nghiệm người đồng hóa với bất cứ mục đích nào. Nhưng cùng lúc đó, bên ngoài thiên hà Sâm Long, cuộc chiến tranh giữa hạm đội Bình Minh và sinh vật không mang hình người vẫn còn tiếp diễn, sự tồn tại của người đồng hóa có vai trò cực kì quan trọng đối với thắng lợi của chiến tranh. Tư lệnh tuân thủ mệnh lệnh của liên minh, khẳng định không còn tiến hành thi nghiệm người đồng hóa. Mà người phụ trách chính của đội y tế, cũng là người thầy cũ của anh, Bạch Quý, lại không cam lòng nhìn binh lính uống mạng trên chiến trường, vẫn dốc sức vào nghiên cứu thuốc đồng hóa với ý đồ nâng cao tỉ lệ sống sót, đồng thời có thể khiến người đồng hóa có được sức mạnh lớn hơn. Ông ta không chịu thừ bỏ thành quả nghiên cứu của mình, từ chối tuân thủ lệnh cấm của tư lệnh và liên minh, mang đội y tế của ông ta rời khỏi hạm đội Bình Minh, đi đến…”.
Sở Cuồng dừng lại một lát: “Ông ta đã bỏ đi hơn mười năm, đến tận ba tháng trước vẫn không rõ đi đâu. Nhưng bây giờ thì đã rất rõ ràng”.
Từ lúc Sở Cuồng bắt đầu nói đến người đồng hóa, Nhẫm Cửu vẫn sờ cổ mình. Nghe hắn nói xong, Nhẫm Cửu mới đờ đẫn hỏi: “Là… đã đến đây? Ông ta dùng bọn em để làm thí nghiệm?”. Nhẫm Cửu không khỏi nghĩ đến căn phòng kim loại lạnh như bang, chiếc bục vuông kim loại rộng rãi, những vòng khóa khóa chặt tay chân, tất cả đều khiến người ta kinh hoàng. Còn cả người đầu tiên bị bắt lên bục đã chết thảm. Nhẫm Cửu giận dữ nắm chặt tay, sắc đỏ dưới đáy mắt nháng lên: “Vì nghiên cứu của hắn, vì thắng lợi gì đó, chính hắn lại giết chết nhiều người như vậy. Điều này là đúng sao?”.
“Liên minh và tư lệnh cũng nghĩ như thế”. Sở Cuồng nhẹ nhàng nắm tay Nhẫm Cửu, mở bàn tay đang nắm chặt của Nhẫm Cửu ra. Móng tay Nhẫm Cửu rất sắc, đã đâm chảy máu lòng bàn tay. Sở Cuồng dẫn Nhẫm Cửu đến bên suối, vừa rửa sạch máu trên tay nàng vừa nói: “ Nhiệm vụ anh chấp hành lần này chính là có quân sĩ phát hiện ở một thiên hà khác có thể có hoạt động thí nghiệm người đồng hóa. Nhưng thông tin thu thập được rất vụn vặt, những quân sĩ đến đây thăm dò lại không ai sống sót. Cho nên tư lệnh giao nhiệm vụ cho anh đến đây điều tra. Mà thiết bị bay lại xảy ra một sự cố nhỏ khi xuyên qua bầu khí quyển, cho nên anh buộc phải đáp xuống ngọn núi sau sơn trại của em. Chuyện sau đó em đều đã biết”.
Nhẫm Cửu yên lặng rất lâu: “Gã khâm sai đó… hắn cũng là do gã Bạch Quý mà anh nói sai khiến? Kẻ ra lệnh xóa sổ sơn trại của em cũng là ông ta? Còn cả các chị gái em…”. Nói tới chuyện này, bầu không khí giữa hai người càng trở nên nặng nề.
“Suy luận theo lẽ thường thì là hắn. Bạch Quý không muốn người của thiên hà Sâm Long phát hiện hành tung của ông ta. Hơn nữa ông ta đã có thể sắp đặt người của mình trong quan phủ, ra lệnh cho các quan chức lớn nhỏ trong quan phủ làm việc, có lẽ thế lực của ông ta đã cắm rễ sâu vào cơ quan hành chính của quý quốc”. Sở Cuồng khẽ quay sang nhìn Nhẫm Cửu: “ Bây giờ chỉ sợ là lúc nào ông ta cũng theo dõi sát sao hành tung của anh, mà anh cũng sẽ càng ngày càng tới gần chỗ ông ta, sau đó khống chế ông ta đưa về hạm đội Bình Minh nhận tội. Sau này cùng đi với anh nhất định sẽ có nhiều nguy hiểm hơn”.
“Em bây giờ còn có gì phải sợ sao?”, Nhẫm Cửu nhìn tay mình. Nàng đã mất nhà, mất người thân, bản thân cũng biến thành bộ djang kì lạ này. Nàng dừng lại một lát, nói khẽ: “Nếu còn gì thì chỉ còn anh”.
Bây giờ chỉ có một mình Sở Cuồng biết quá khứ của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng cũng biết rõ toàn bộ những bí mật không thể nói với người khác của Nhẫm Cửu. Dường như trên đời này, hắn là người duy nhất Nhẫm Cửu có thể quan tâm, có thể dựa vào. Nhưng cuối cùng, nếu việc này kết thúc, Sở Cuồng chung quy vẫn sẽ trở về.