Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 25 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Nhẫm Cửu nói: “Anh không thích em đến thế sao…”.



Cô nương vừa nói… muốn học cái gì?”.



“Mị thuật”.



Cô gái mặc áo sa màu vàng nghe thấy hai từ rất nghiêm túc này liền sửng sốt rồi bụm miệng cười: “Cô nương đừng lừa nô gia. Cô nương và vị này là khách quý của tế ti đại nhân mời tới, chắc hẳn phải là người địa vị cao quý, lại đi học cái đó làm chi?”.



Nhẫm Cửu không có vẻ gì là nói đùa: “Ta cần quyến rũ một người đàn ông”.



Cô gái áo sa đảo đôi mắt đẹp: “Như vậy nô gia cũng không dám dạy, nếu sau này tế ti đại nhận trách nô gia làm hư cô nương thì nô gia làm sao gánh được tội danh đó”.



Nhẫm Cửu thoáng nhìn Phó Thanh Mộ bên cạnh. Phó Thanh Mộ khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Chuyện này cô nương hoàn toàn yên tâm, cô nương cứ việc làm hư cô ấy, tế ti đại nhân nhất định sẽ không trách cô nương. Nếu cô nương không tiện dạy thì có thể chỉ bảo phương pháp, Cửu cô nương là người thông tuệ, có thể chỉ nhìn qua là sẽ hiểu được”.



Cô gái áo sa suy nghĩ một lát: “Nếu chỉ nhìn không thì lại dễ”. Nói rồi đứng dậy, dẫn Nhẫm Cửu ra phía sau bình phong, nhẹ nhàng kéo một miếng gỗ trên tường ra để lộ một lỗ hổng bằng bàn tay. Nhẫm Cửu ghé mắt lại gần, qua một lớp sa mỏng màu đen, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh



“Lát nữa chị em của nô gia sẽ vào phòng này tiếp đãi khách quan, cô nương cứ ở đây quan sát cho kĩ là được”.



Phó Thanh Mộ sau lưng hai người khẽ cười: “Cô nương sắp xếp cho Cửu cô nương thỏa đáng rồi, nhưng còn đạo sĩ nghèo ta nên đi đâu?”.



Cô gái áo sa đứng dậy, ngón tay vạch mấy vòng trước ngực Phó Thanh Mộ: “Để nô gia giúp đạo trưởng bớt phần cô quạnh”.




Lần theo dấu vết của Nhẫm Cửu chạy tới hậu hoa viên hoa lâu, nhưng khi vào cửa lại không cảm thấy gì nữa, không khóa được vị trí của thiết bị nhận biết, không dò xét được hơi thở của người đồng hóa. Nhẫm Cửu tựa như đã biến mất. Giống như lúc Nhẫm Cửu bị bắt đi hôm đó, hắn không khỏi hoảng hốt, tuy nhiên sau khi hỏi thăm lại nhận được đáp án là… phó Thanh Mộ đang dạy Nhẫm Cửu một vài thứ? Gã đạo sĩ khốn nạn đó có thể dạy Nhẫm Cửu cái quái gì chứ?



Sở Cuồng vào hoa lâu, không hỏi một ai, hễ thấy phòng đóng cửa đều một cước đá tung, bất kể người trong phòng kinh ngạc hay là giận dữ, hắn lập tức đi sang phòng tiếp theo. Gã nô bộc đi theo sau lưng hắn không ngừng khuyên bảo, cuối cùng không nhịn được nữa kêu lên: “Trên tầng hai! Công tử! Phòng của người công tử cần tìm ở trên tầng hai!”.



Sở Cuồng không thèm đi cầu thang, tiện tay chộp rèm sa bên cạnh, dễ dàng nhảy lên lan can tầng hai như một cánh én. “Phòng nào?”. Lúc này hắn mới quay lại hỏi gã nô bộc đang trợn mắt dưới lầu.



Gã nô bộc sững ra, nói: “Phòng… phòng trong cùng”.



Bước chân vững vàng của Sở Cuồng đi tới, tiếng giầy nện xuống đất làm người ta sợ hãi vô cớ. Đi đến trước cửa phòng cuối cùng, hành lang khá kín làm nơi này bớt ồn ào hơn mấy phòng bên ngoài, tiếng động trong phòng liền len qua khe cửa, truyền vào tai Sở Cuồng rất rõ ràng.



“A…”. Tiếng thở dốc của Phó Thanh Mộ nghe rất hung phấn. Tiếng rên rỉ của cô gái thì như thể nức nở, dường như vừa sung sướng vừa cố nén đau đớn.



Sở Cuồng liền chết sững người ngoài cửa. Hắn biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết bây giờ mở cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì. Ngay hôm nay, không lâu trước, cô gái trong phòng này còn trần truồng lao vào lòng hắn. Hắn đã ôm eo cô ta, biết cảm giác chạm vào da dẻ cô ta là như thế nào. Chính cảm giác này khiến lòng bàn tay hắn vẫn còn nóng rực đến tận bây giờ. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô ta lại đang nằm dưới thân một kẻ khác, phát ra âm thanh mềm mại như vậy, mềm mại như một thanh kiếm cắt xé người hắn không còn một mảnh da lành lặn.



Sở Cuồng không thể bào đá tung cửa ra, chỉ nghe tiếng động trong phòng, trong lòng không kìm được hoảng hốt như một đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà. Từ hôm nay trở đi, Nhẫm Cửu… sẽ không còn cần hắn giống như lúc trước nữa! Lúc gặp nguy hiểm, Nhẫm Cửu sẽ cầm tay một kẻ khác, lúc sợ hãi sẽ tìm kiếm sự che chở của kẻ khác, lúc vui sẽ ôm lấy kẻ khác khoa chân múa tay. Nhẫm Cửu sẽ cười cho kẻ đó nhìn, khóc cho kẻ đó nghe, nói với kẻ đó về sự cô đơn không nơi nương tựa của mình để kẻ đó an ủi và dỗ dành.



Sở Cuồng nắm chặt năm đấm. Nhưng… chẳng phải lúc đầu hắn vẫn muốn Nhẫm Cửu tìm được một người như vậy sao? Tại sao hắn lại không nỡ xoay người bỏ đi khi tìm được người đó, khi hắn nên rút lui?



Tiếng động trong phòng ngày càng dữ dội, Sở Cuồng nghiến chặt răng, hắn đang ra sức kiềm chế sự giận dữ trong lòng, ra sức ngăn chặn lòng kích động muốn xông vào xé xác Phó Thanh Mộ, hắn…