Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Chương 15 :
Ngày đăng: 08:41 19/04/20
Nhẫm Cửu xưa nay bị cự tuyệt đã quen, bởi vậy cho dù Sở Cuồng dùng một giọng điệu không chừa đường xoay chuyển, Nhẫm Cửu cũng không cảm thấy tổn thương lắm, ngược lại còn mặt dày sáp tới phía trước nói.
“Chàng đừng vội cự tuyệt như vậy chứ, ta biết đột nhiên bắt chàng ở rể chàng nhất định sẽ kháng cự, nhưng chuyện gì cũng đều có thể thử mà, dù sao bây giờ vết thương của chàng cũng chưa khỏi, muốn đến quan phủ cướp máy bay gì đó cũng chưa phải lúc, thời gian chàng ở trong trại này coi như là thử làm tướng công của ta đi, ở chung với ta nằm chung với ta, nếu mùi vị thật sự không ra làm sao, đến lúc đó chúng ta có thể thương lượng đường khác mà.”
“Ý cô là muốn tôi và thỏa thuận một quan hệ hiệp ước nhất định sao.” Sở Cuồng suy nghĩ một hồi, “Đích thực là có quan hệ hiệp ước nhất định với cô cũng tiện cho tôi hoạt động ở đây. Đề nghị của cô cũng được lắm, nhưng quan hệ cô nói không rõ ràng, đôi bên không thể nào xác nhận quyền lợi và nghĩa vụ của nhau, chuyện này cần bàn kĩ.”
“Ầy… Có phải chàng hiểu lầm gì rồi không. Ta chỉ nói mấy ngày nay chàng muốn làm gì ta thì cứ làm, không có quyền lợi nghĩa vụ gì hết… Không cần bàn kĩ đâu, chàng cứ làm đi, tùy tiện làm đi!” Nhẫm Cửu gần như muốn đưa tay ra tóm hắn lại.
Sở Cuồng lập tức đứng dậy, sờ cằm gật đầu: “Theo dự trù thì tôi và cô ít nhất phải ở chung hơn bảy mươi hai giờ, thời gian không ngắn, nếu có thể sớm xác định nguyên tắc chung sống thì đôi bên đều có lợi.” Hắn trầm tư một hồi, “Được, cứ quyết định vậy đi.”
“Định cái gì! Chàng quyết định cái gì vậy! Này!”
Sở Cuồng đưa mắt nhìn khắp trại, nghiêm túc nói: “Tổ chức lực lượng vũ trang ở sơn trại này quá mỏng, kỷ luật không nghiêm, mấy ngày tôi dưỡng thương ở đây tôi sẽ nâng cao lực chiến đấu tổng hợp của sơn trại các vị.”
Nhẫm Cửu như sắp khóc: “Tại sao lại kéo cả sơn trại vào, chẳng phải nói rõ là chuyện của hai chúng ta thôi sao? Chàng có nghiêm túc nghe ta nói không vậy!”
“Tôi đã từng huấn luyện ngắn hạn rất nhiều lần, yên tâm giao cho tôi đi.” Sở Cuồng vỗ vai Nhẫm Cửu, sau đó lại chùi vào y phục mình, “Cô là Trưởng quan hành chính cao nhất ở đây, mong cô tạm thời trao quyền huấn luyện cho tôi, thiết lập quan hệ thuê mướn giữa chúng ta, như vậy vừa tiện cho tôi hoạt động ở đây, vừa có thể giúp sơn trại cô nâng cao năng lực quân sự tổng hợp, đôi bên cùng có lợi.”
Nhẫm Cửu cảm thấy vô cùng bất lực, không nói được lời nào.
“Thời gian gấp rút, tôi phải lên kế hoạch huấn luyện ngày mai đã, tôi về phòng trước đây.”
Sở Cuồng phủ quyết: “Không, cũng coi như tôi cảm tạ các người cho tôi ở đây dưỡng thương. Không phải tôi tự khen, nhưng trải qua huấn luyện bài bản của tôi, năng lực quân sự của các người ít nhất cũng cao hơn năm lần.”
Nhận được đáp án như vậy, Nhẫm Cửu ngẩn ra, sau đó nàng gật đầu, học theo giọng điệu của hắn để thương lượng với hắn: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta tìm cách vừa có lợi cho việc chàng tìm trứng, lại vừa có lợi cho hành động của chàng, còn có lợi cho việc chàng báo ơn nữa, chàng thấy thế nào?”
Sở Cuồng quay người đứng thẳng, nghiêm túc nhìn nàng, hiển nhiên là đã bị Nhẫm Cửu khơi gợi hứng thú: “Nói ra nghe thử.”
Nhẫm Cửu lấy ngón tay chỉ vào mình: “Ta nè, chàng huấn luyện ta là được rồi!” Nàng chìa mấy ngón tay ra đếm, “Chàng xem, chàng huấn luyện ta, giúp ta thân thể cường tráng, là báo ơn, cũng là thiết lập quan hệ ước gì đó, có lợi cho hành động của chàng, quan trọng nhất là, không phải chàng muốn ta lúc nào cũng ở bên cạnh chàng sao, đến lúc đó chúng ta huấn luyện để ăn ý với nhau, lúc chàng tìm trứng chẳng phải tiện hơn nhiều sao?”
Ngoài ra, cũng không cần quấy nhiễu cuộc sống của những người khác trong trại nữa, càng tiện cho ta cưỡng bức ngươi. Nhất tiễn ngũ điêu! Còn chuyện gì tốt hơn nữa sao!
Đương nhiên hai câu sau Nhẫm Cửu đã nhai nát trong bụng.
Sở Cuồng khẽ trầm ngâm rồi gật đầu: “Được.” Có quyết sách rồi, năng lực chấp hành của Sở Cuồng đương nhiên không cần nói, hắn lập tức dặn dò, “Chờ tôi thay quần áo xong, cô hãy tìm một chỗ vắng vẻ, chúng ta cùng tới đó. Hôm nay bắt đầu huấn luyện. Nhưng cô chắc là không cần nâng cao hệ thống công thủ của trại nhà cô…”
“Không cần không cần, ta theo chàng đi thay y phục trước đã!” Nhẫm Cửu sáng mắt kéo cánh tay Sở Cuồng, nhưng lại một lần nữa bị đối phương hoàn toàn tránh né: “Không cần theo, cô tự thu xếp trước đi.” Nói xong Sở Cuồng về phòng, đóng cửa, chặn lại ánh mắt lấp lánh của Nhẫm Cửu.
“Thổ phỉ Giáp! Nhẫm Cửu dài giọng hét lên, “Mau xuống núi mua công cụ giúp ta! Cửu gia nóng lòng rồi!”
_________________