Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 18 :

Ngày đăng: 08:41 19/04/20


“Trại chủ, Trương Đào là một tú tài nghèo khổ, không có gì khác ngoài khí tiết, bởi vậy lúc đầu không phải hận Trại chủ mà hận thủ đoạn cưỡng bức này thôi.” Hắn nói, “Phu thê kết tóc là duyên phận, tướng công không thể cướp! Mong Trại chủ nghe lời này của Trương Đào, nếu Trại chủ chịu dịu dàng một chút thì có khi tình cảnh sẽ khác.”



Tú tài có khí tiết, không thích cưỡng đoạt, hơn nữa cũng không thích tính tình nàng…



Nhẫm Cửu hơi buồn bực.



Lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng về đến sơn trại thì mặt trời đã ngả về phía Tây, nàng vòng qua con đường nhỏ vừa leo núi vừa suy nghĩ, miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng Sở Cuồng định lực rất tốt, hoàn toàn coi như không nghe thấy gì, cuối cùng vẫn là Nhẫm Cửu không nhịn được, cân nhắc rồi lên tiếng hỏi: “Chàng… có cần khí tiết không?”



Sở Cuồng nghiêng mắt nhìn nàng, thấy thần sắc nàng có vài phần chờ đợi, vài phần thăm dò, lại còn vô cùng cẩn thận dè dặt, giống như chỉ cần hắn đáp không hay thì nàng sẽ mất hết lòng tin để sống tiếp vậy. Sở Cuồng suy ngẫm, cảm thấy tạm thời không thể đáp thẳng, cuối cùng lên tiếng nói: “Từ ngữ ý tứ không rõ ràng, xin giải thích rõ.”



“Chuyện này làm sao giải thích đây.” Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi, “Vậy lấy ví dụ nhé, ví dụ bây giờ chàng rất đói, đói sắp chết rồi, nhưng chỉ có kẻ địch chàng căm ghét mới có thức ăn, chàng có đi tìm hắn lấy không?”



Sở Cuồng không nghĩ đã đáp ngay: “Tình huống này có hai biến số, thứ nhất, tôi lấy người đó có đưa không. Thứ hai, hắn đưa rồi có bỏ độc trong đó không. Tổng cộng có thể có ba tình huống, không đưa, đưa nhưng bỏ độc và đưa nhưng không bỏ độc, lý tưởng nhất là tình huống thứ ba, nhưng nghĩ lại tiền đề trước đó là “kẻ địch tôi căm ghét”, trong bối cảnh giả định như vậy, xác xuất xảy ra tình huống thứ ba gần như bằng không, giả thiết này của cô không có cơ sở thực tế, không thành lập.”



Nhẫm Cửu nghiến răng: “Chàng coi như thành lập đi! Chàng coi như kẻ địch ngốc đi! Chỉ cần chàng lấy thì hắn sẽ đưa mà không bỏ độc! Vậy chàng có lấy không?”



Sở Cuồng không thể hiểu nổi mà nhìn nàng: “Gặp phải kẻ địch ngốc như vậy lẽ nào không nên giết đi, sau đó cướp hết thức ăn trong tay hắn sao?”



“…” Nhẫm Cửu hơi bất lực, “Chàng có thể bỉ ổi hơn chút nữa không…”



Im lặng đi về phía trước một đoạn, Nhẫm Cửu đột nhiên sực tỉnh, “Theo đáp án vừa rồi của chàng, nếu có tình huống đó thì chàng nhất định sẽ tìm đối phương lấy thức ăn phải không.”



“Nếu là tình huống lý tưởng…”



“Không có khí tiết.” Nhẫm Cửu khẳng định, rồi lại tự mình lẩm bẩm, “Theo đáp án vừa rồi, chuyện giết người cướp của này chẳng phải chính là cưỡng đoạt sao, xem ra chàng cũng không để tâm đến thủ đoạn này lắm.”



Sở Cuồng không biết Nhẫm Cửu đang lẩm bẩm điều gì, nhưng ý trên mặt chữ vẫn có thể hiểu được, hắn gật đầu thừa nhận: “Trong tình huống khẩn cấp, cần thiết phải sử dụng hành động bạo lực thích đáng.”



Nhẫm Cửu cảm thấy cuộc đời mình thật sự đã gặp phải tình huống bức thiết rồi. Nàng gật đầu: “Câu cuối cùng, chàng thích nữ nhân thế nào? Dịu dàng hiền thục? Nhiệt tình mạnh mẽ? Hay là yếu đuối đáng thương?”
Ở tinh hệ Sâm Long, thức ăn của họ có ba loại, một là viên dinh dưỡng được nén với nồng độ cao, cung cấp nhiệt lượng và cảm giác no bụng, đa phần đều là quân dụng. Hai là thức ăn cứng sủi bọt, so với viên dinh dưỡng thì nó chú trọng đến việc bảo dưỡng rèn luyện cơ nhai và răng, loại thứ ba là thức ăn dạng lỏng, được dùng hằng ngày, hình thái không đồng nhất, có đặc có lỏng, có thể tiêm hoặc uống, cũng có khẩu cảm và mùi vị khác nhau. Trong mắt Sở Cuồng thức ăn chỉ có thể là vậy.



Thịt?



Theo sách cổ viết lại, từ góc độ tiến hóa thì sinh vật nhân hình từ thời viễn cổ cũng có ăn thứ này, nhưng theo lý mà nói, khi vũ trụ tiến hóa đến giai đoạn hiện nay, xác suất tồn tại của sinh vật có trí tuệ cao nhưng vẫn ăn những tổ chức thịt, chất béo và xương đã tử vong gần như bằng không.



Nhưng mà…



Sở Cuồng quét mắt một vòng quanh sơn trại, miệng ai cũng đang nhai nhóp nhép, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Nhẫm Cửu, nàng nhân lúc hắn trầm tư vừa rồi, không biết lấy từ đâu ra hai cái chân gà, một cái đưa cho hắn, một cái nhét vào miệng mình.



“Rắc… chép chép… chàng ăn không?”



Ngay trước mặt hắn… nàng ăn một chi được xé ra từ loài thú…



Sở Cuồng cứng đờ người như bị sét đánh. Mũ giáp chống phóng xạ chống nhiệt độ cao chống áp suất dùng kĩ thuật tiên tiến nhất để chế tạo này cũng không chống nổi cảnh tượng đập vào thị giác, xé xác phanh thây động vật phi nhân hình chưa khử độc, sau khi nấu nướng chín dùng cơ nhai vận động hàm dưới, dùng răng cửa cố định thi thể rồi dùng răng nanh ma sát vận động xé thịt từ xương ra nuốt xuống…



Quá trình này… thật sự quá kích thích rồi…



“Đừng! Đừng qua đây!”



Lần đầu tiên trong đời, sĩ quan cấp một Sở Cuồng lùi về phía sau một bước, giọng nói run rẩy. Hắn đưa tay cản Nhẫm Cửu lại gần hắn.



Nhẫm Cửu đã bôi thuốc lên chân gà rồi mà! Làm sao nàng dễ dàng tránh ra được!



“Nào, nếm thử đi, chân gà này đâu có sống lại cào chàng đâu.”



Chính vì chết rồi còn ăn nó vào bụng mới càng đáng sợ hơn đó có được không hả! Logic của cô gái này sao lại xuất hiện sai lệch nghiêm trọng như vậy! Sai lệch vô cùng trầm trọng đó!