[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 38 : Lần đầu ở chung (16+)

Ngày đăng: 21:00 16/09/19

Tuy lo lắng Hồ muội muội xinh đẹp có ý đồ với mình, nhưng Lý Mân vẫn vui vẻ khi có bạn tới ở cùng, có điều người bạn này làm nhiều, nói ít. Trước khi đi ngủ, Lý Mân đi tắm rửa, lúc đi ra phát hiện Hồ muội muội đã cầm khăn vải đang đợi nàng. Lý Mân vội vươn tay nhận khăn vải lau tóc, thuận miệng hỏi một câu: “Hồng Ân đâu rồi?” Hồ Lân khẽ mỉm cười: “Ta để bọn Hồng Ân lui xuống rồi.” Nàng ta cao hơn Lý Mân không ít, đôi tay để trên vai Lý Mân, nhẹ nhấn một cái, Lý Mân bèn ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn trang điểm. Hồ Lân đứng phía sau nàng, trước hết dùng khăn vải lau nhẹ mái tóc dài của nàng, sau khi đã hơi khô mới cầm lược bắt đầu chải. Trong phòng chỉ đốt một cây nến, mờ ảo không sáng rõ. Chải đầu một lúc, Hồ Lân tựa cằm trên vai Lý Mân, ra hiệu cho Lý Mân nhìn vào gương đồng. Trong gương đồng mơ hồ phản chiếu gương mặt hai thiếu nữ: một là Hồ Lân xinh đẹp như tinh linh, một dễ thương đoan trang hơi ngốc nghếch là Lý Mân. Lý Mân cảm thấy nàng và Hồ muội muội quá thân mật, lơ đễnh nói: “Đi ngủ thôi.” Nàng trải hai tấm chăn song song trên giường, đặt thêm hai cái gối. Lý Mân thổi tắt nến, cùng lên giường ngủ với Hồ Lân. Trong bóng tối, Lý Mân nghe thấy tiếng Hồ Lân hỏi: “Mân tỷ, tỷ có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?” Vốn Lý Mân và Hồ Lân ngủ mặt đối mặt, khi Hồ Lân mở miệng nói chuyện, nàng ngửi được một làn hương nhàn nhạt, phảng phất như nước mưa đọng trên lá trúc đầu xuân, thật là một mùi hương dễ chịu, khiến nàng muốn ngửi thêm một chút. Lý Mân nghĩ tới mùi mồ hôi dễ chịu của Triệu Vân ca ca sau khi luyện thương, nghĩ tới hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của Triệu Vân ca ca lúc mới tắm xong, nỗ lực khống chế sự xúc động khi ngửi hương vị trên người Hồ Lân. Nàng cử động thân thể, chuyển thành tư thế nằm ngửa. Đợi đến lúc nằm thoải mái, nàng mới trả lời: “Có a!” Hồ Lân ngẩng lên, một tay chống đầu, nghiêng người nhìn nàng: “Tỷ nói một chút đi.” Lý Mân vừa nghĩ vừa nói: “Nguyện vọng đầu tiên của ta, chính là sớm thành thân cùng biểu ca Tử Long, sinh em bé cho cô cô bế, sau đó sống đến răng long đầu bạc với biểu ca.” Hồ Lân nghe vậy, cả người giống như cái bóng hơi bị chọc thủng, lập tức ỉu xìu, nằm bò trên giường, kéo chăn che kín đầu. Lý Mân không chú ý, tiếp tục nói: “Nguyện vọng thứ hai của ta, chính là cô và chú được khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.” Hồ Lân bật ra từ trong chăn, mắt hồ ly long lanh hơi tỏa ánh sáng xanh trong bóng tối: “Nếu như có một vị tiên nhân có thể thực hiện nguyện vọng thứ hai của tỷ, nhưng với điều kiện phải hy sinh nguyện vọng thứ nhất thì sao?” Lý Mân nghĩ ngợi, cảm thấy thật khó mà trả lời, nàng muốn hai nguyện vọng đều được thực hiện, cuối cùng đành phải cười nói: “Trên đời này có thần tiên thật sao? Nếu như thần tiên là có thật, vậy sao thiên hạ loạn lạc, dân chúng cơ khổ như vậy mà họ vẫn mặc kệ không quan tâm?” Hồ Lân không đáp lại. Hắn cũng xoay người, nằm ngửa trên giường, yên lặng suy tư. ****** Lý Mân tỉnh dậy từ rất sớm, bên ngoài trời vẫn còn tối chưa sáng. Nhưng vừa tỉnh, Lý Mân đã bị bản thân làm cho đỏ mặt. Nàng phát hiện trong lúc ngủ đã đạp chăn, thò chân vào trong chăn của Hồ Lân, quần nàng cuộn lên, hai cái đùi trần trùng trục gác lên đùi Hồ Lân. Lý Mân lập tức tỉnh táo, nàng nhanh chóng rụt chân về, nhân tiện quấn chăn bao lấy người. Lý Mân nằm trong chăn của nàng, đột nhiên nghĩ tới cảm giác khi nãy chạm lên đùi Hồ Lân dường như rất dễ chịu, mỗi lỗ chân lông như giãn ra, tê tê, thoải mái cực kỳ. Lý Mân đỏ mặt. Nàng lại nghĩ tới chăn của Hồ Lân bị nàng xê dịch. Lý Mân lén nhô đầu ra nhìn, phát hiện Hồ Lân đang ngủ mê mệt, tiếng hít thở đều đặn, hàng lông mi dài tỏa bóng râm, thật là xinh đẹp. Sau khi xác định Hồ Lân vẫn ngủ say, Lý Mân mới xoay người vươn qua bên kia của Hồ Lân, cố gắng chỉnh trang lại chăn của Hồ Lân bị chân nàng đạp phá. Lý Mân mặc trung y màu trắng mềm mại, sau một loạt động tác, vạt áo trong hơi buông lỏng, ngực trắng như tuyết hé lộ, nàng không biết, vẫn chuyên tâm khẩn trương thủ tiêu chứng cứ. Hồ Lân mở to mắt, nhìn mảng da thịt tuyết trắng trước mặt, lặng lẽ ngẩng đầu, thè đầu lưỡi liếm nhẹ một chút. Lý Mân chỉnh lại chăn xong, đang muốn rụt người về thì như bị sét đánh, lông tơ toàn thân dựng đứng, nàng trừng to mắt nhìn Hồ Lân. Hồ Lân vẫn đang ngủ ngon như trước, hình như còn đang trong giấc mộng đẹp, say sưa chép chép miệng. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ của Hồ Lân, Lý Mân bắt đầu hồ đồ: vừa rồi là ảo giác hay là thật? Nếu là ảo giác, nơi đó của nàng bị liếm có cảm giác rất rõ ràng, sự tiếp xúc nóng ướt kia còn chưa tiêu hết; nhưng nếu là thật, Hồ Lân cũng là nữ sao lại đi liếm chỗ đó của nàng? Hơn nữa nàng ta còn ngủ mà? Lý Mân vật lộn một hồi vẫn không nghĩ ra, sau đó quyết định: một là làm hai là không, phải điều tra xem Hồ Lân là nam hay nữ! Nàng tự cổ vũ chính mình, kề sát vào Hồ Lân, tay trái vén chăn của Hồ Lân, tay phải tập kích ngực Hồ Lân, hai tay phối hợp ăn ý, động tác như mây bay nước chảy, thoáng chốc đã thành công. Kết quả: Lý Mân trợn mắt nhìn bộ ngực Hồ Lân đầy đặn trắng nõn còn lớn hơn ngực nàng, tay phải còn thô bỉ xoa xoa chà xát thử, ngốc nghếch lẩm bẩm: “Hóa ra là thật nha.” Hồ Lân mở mắt, kêu lên, dùng tay che ngực, mắt hồ ly xinh đẹp tràn ngập sương mù ướt át: “Mân tỷ, tỷ… tỷ… muốn làm gì vậy?” Mãi cho đến khi hai người lúng túng rời giường mặc quần áo xong, Lý Mân vẫn còn đang lắp bắp giải thích: “Muội muội, thực xin lỗi, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, muốn nhìn thử…” Hồ Lân quay lưng về phía Lý Mân, bờ vai run run, hình như còn đang khóc lóc thương tâm: “Ta còn chưa xuất giá, tỉ tỉ lại làm như vậy với ta…” Lý Mân đau khổ xin lỗi mãi cũng không có kết quả, đành dứt khoát hi sinh hòng lấy lòng bạn: “Nếu không tỷ cho muội sờ của tỷ nha..” Hồ Lân bưng mặt, vẫn không quay đầu, không ngừng trách: “Vừa nãy tỷ không những sờ, mà tỷ còn… tỷ còn cầm… Ta sẽ đi nói với cô cô…” Lý Mân thấy phen này dù cho nàng nhảy xuống ao cũng rửa không hết tội, vội nói: “Cho muội xoa bóp lại đấy!” Hồ Lân quay người nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm long lanh nước, hốc mắt khóc đến phát đỏ: “Thật à?” “Thật” – Lý Mân ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêng mặt: “Sờ đi!” Hồ Lân che giấu nụ cười đắc ý, nhấn Lý Mân đang ngẩng đầu ngồi xuống giường, bản thân thì đứng trước mặt Lý Mân, cởi bỏ y phục hồng nhạt thêu cánh hoa đỏ nàng mới mặc, vén vạt áo trong màu trắng, sau đó cởi dây yếm, kéo yếm xuống dưới. (Kui:cao tay, thiệt là cao tay, quang minh chính đại ăn đậu hũ a!) Hai bầu ngực trắng như tuyết của Lý Mân bật ra, bại lộ trong không khí. Hồ Lân nhìn không chớp mắt. Lý Mân cau mày liếc nàng ta: “Muốn sờ thì sờ đi, còn chậm rì rì làm cái gì đó?” Hồ Lân nghe lời, cúi người, nhìn bầu ngực trắng như tuyết tựa như bao phủ trong một vầng sáng, hắn vươn tay, cầm lấy một bên. Lý Mân cảm thấy quái dị, cảm giác được Hồ Lân không những sờ, đầu ngón tay còn đang xoa nắn nụ hoa. Nàng khó chịu nói: “Bẩm sinh đầu nhũ của ta bị ẩn vào, muội xoa cũng vô dụng thôi.” Hồ Lân ngẩng đầu, kéo yếm xuống che trước ngực Lý Mân, dùng ánh mắt lo lắng để nhìn nàng: “Mân tỷ, đầu nhũ của tỷ bị thụt vào, nếu về sau thành thân với biểu ca của tỷ rồi sinh con thì phải cho bú bằng cách nào?” Lý Mân nghĩ ngợi: đúng nha, nhưng phải làm sao đây? Nàng cau mày nhìn Hồ Lân. Dường như Hồ Lân cũng đang suy nghĩ, cuối cùng dùng giọng nói như thể đang giúp đỡ Lý Mân : “Mân tỷ, để muội giúp tỷ!” Lý Mân: “?” Hồ Lân cười cười, đẩy Lý Mân ngã xuống giường, xốc vạt áo Lý Mân lên, sau đó nhào lên. Lúc này Lý Mân đã hiểu Hồ Lân muốn làm gì, nàng vô thức vươn tay muốn đẩy Hồ Lân ra. Tay nàng còn chưa đụng tới Hồ Lân, Hồ Lân đã bắt đầu nâng bầu ngực bên phải của nàng lên, mút nơi nụ hoa của nàng. Lý Mân dậy thì rất tốt, đáng tiếc hai viên đầu nhũ đều rất nhỏ, hơn nữa thụt sâu vào trong, Hồ Lân hút vài cái, hạt nhỏ kia liền bị hút ra. Hồ Lân ngậm chặt đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, nhẹ nhàng gặm, cắn, liếm. Lý Mân cảm nhận được một loại xúc cảm kỳ quái, nàng khó nhịn khép chặt hai chân. Hồ Lân cũng cảm nhận được thay đổi của Lý Mân, đôi môi đỏ tươi buông hạt bên phải ra, bắt đầu dùng sức hút hạt bên trái, sau khi mút ra thì liếm láp, gặm cắn. Cùng lúc đó, hai ngón tay kẹp đầu nhũ bên phải vừa bị hắn hút ra, nhẹ nhàng búng, gãi. Lý Mân cảm thấy nơi bị Hồ Lân ngậm trong miệng vừa ẩm ướt vừa nóng, vừa thô ráp vừa ngứa, sau khi bị cắn thì ngứa lan ra toàn thân, rồi lại từ toàn thân ngứa vào trong lòng. Toàn thân nàng như con sâu nhỏ ngọ ngoạy, vừa khó nhịn vừa ngứa, mặt đỏ tới tận mang tai, hai chân cũng vô thức kẹp chặt, cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra, Cùng lúc đó, Lý Mân cảm thấy bản thân như đang lướt trên sóng, lại giống như ngồi trên xích đu văng tận trời cao, thân thể xụi lơ tê dại, đầu óc mê man choáng váng, tim đập loạn. Hồ Lân buông nàng ra, ngẩng đầu nhìn mặt nàng. Lý Mân còn đang đắm chìm trong dư vị, mặt như hoa đào, hai mắt mê ly, đôi môi đỏ tươi ướt át hơi hé mở, hơi thở nhỏ nhẹ hỗn loạn, trên mặt trên cổ đều ửng lên màu phấn hồng, phủ một tầng mồ hôi tinh mịn. Thân thể nàng cứ vài giây lại co giật một chút, trông thật đáng thương. Hồ Lân hít sâu một hơi, cúi người đè lên thân nàng, dùng hết sức lực mới đè nén được rung động phần thân dưới. Chính vào lúc này, Hồ Lân nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn là mấy người. Hắn phản ứng linh hoạt, nháy mắt biến thân. ******** Tác giả có lời muốn nói: trịnh trọng thanh minh: đây là truyện ngôn tình, không phải đam mỹ, không phải bách hợp nha ~