[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 89 : Lần đầu thân mật(18+)

Ngày đăng: 21:01 16/09/19

Cảnh báo: Nhân thú!!! Nàng lập tức tỉnh hẳn. Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, tiếng mưa rơi rào rào, khí lạnh cuối thu xâm nhập phòng ngủ qua màn cửa sổ. Áo của Lý Mân đã bị tiểu hồ ly cởi, quần lót cũng bị hắn cởi sạch, thân thể hoàn toàn trần trụi nằm dưới lớp chăn. Mân Nương cảm thấy rất lạnh, khí lạnh thâm nhập tận cốt tủy nàng, khiến nàng không thể không run rẩy. Chỉ có nơi được tiểu hồ ly bao trùm là ấm áp, vừa mềm vừa nóng. Tiểu hồ ly ngước đầu lên nhìn nàng. Lý Mân cũng nhìn nó. Mỗi lần nhìn thấy tiểu hồ ly, lòng nàng sẽ trở nên mềm ngọt lạ thường, giống như cõi lòng bỗng như nở hoa, ngọt giống như rưới mật, trong sự ngọt ngào lại ẩn chứa chút chua xót. Mỗi lần nàng nhìn thấy tiểu hồ ly sẽ muốn ôm nó lên, để nó ở gần mình, như vậy trái tim nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn, giống như khoảng trống trong trái tim được lấp đầy. Dù đang ở trong đêm tối, cặp mắt xanh như ngọc của tiểu hồ ly vẫn long lanh rạng rỡ, nhìn nàng không chớp mắt. Mân Nương khẽ đẩy tiểu hồ ly để nó nhảy xuống, sau đó nhắm hai mắt muốn ngủ tiếp. Tiểu hồ ly vừa nhìn nàng vừa ngậm hạt ngọc bên trái của nàng, hắn dùng sức hút hai lần, sau đó đổi thành hạt bên phải. Màu của hạt ngọc trên ngực Lý Mân vốn là màu hồng, sau khi được tiểu hồ ly liếm hút thì biến thành màu đỏ anh đào. Hai hạt ngọc của nàng đều bị hắn hút đến khi dựng đứng, ướt át kiều diễm, run nhè nhẹ, sau đó bị tiểu hồ ly dùng miệng và móng vuốt, luân phiên thương yêu. Môi Lý Mân hơi hé ra, phát ra tiếng thở gấp nhẹ. Cặp mắt hồ ly sâu thẳm của Hồ Lân hơi nheo lại, hắn nhìn cảnh đẹp dưới thân — hạt ngọc đỏ thẫm kia của nàng đang run rẩy trên bầu vú trắng như tuyết, khẽ đong đưa theo động tác của hắn — hắn chỉ cảm thấy trái tim trong ngực nhảy loạn, có chút miệng đắng lưỡi khô. Hắn ngậm chặt hạt ngọc bên trái của nàng, mút một lát, sau đó Hồ Lân bắt đầu dùng đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm gặm, còn hai tay nhỏ thì vuốt ve đầu vú bên trái của nàng, liên tục xoa nắn. Mân Nương nhắm mắt muốn bình tĩnh, nhưng cảm giác tê ngứa đồng thời truyền tới từ hai hạt ngọc và cánh hoa phía dưới, xa lạ đến nỗi nàng không biết phải làm sao. Cơ thể đầy đặn trắng nõn như ngọc của nàng không ngừng vặn vẹo dưới sự trêu chọc của tiểu hồ ly. Đối với cảm giác này, Mân Nương cảm thấy hồ đồ vô cùng. Nàng biết nàng không nên để mặc tiểu hồ ly làm vậy, nhưng bản thân lại đắm chìm trong khoái cảm xa lạ do tiểu hồ ly mang lại. Nàng không điều khiển được thân thể mình, để mặc tiểu hồ ly đem tới cho nàng khoái cảm thân thể lần đầu tiên. Khuôn mặt trái xoan của Lý Mân lộ ra vẻ kiều mỵ, đỏ ửng vì động tình, hồng hào như đánh phấn, khiến tiểu hồ ly dục hỏa đốt người. Hắn ma sát thân dưới đã cứng của mình trên người Mân Nương, cố gắng xoa dịu dục vọng tích tụ kể từ kiếp trước khi Lý Mân rời đi. Để thu hồi nội đan của mình, không những hắn cần thân mật với Mân Nương mà còn cần khiến nàng đạt tới cao trào. Chỉ khi nàng đạt tới cao trào, nội đan đang khảm trong linh hồn nàng mới dần nổi lên, sau đó tách khỏi linh hồn nàng. Cho nên hắn vẫn cố gắng âu yếm Mân Nương. Nhưng những động tác trêu chọc ngứa ngáy này dần dà không thỏa mãn được Lý Mân. Nàng mở to đôi mắt đã ướt át, cắn cánh môi hồng hào mọng nước, thấp giọng nức nở, hai bắp đùi cọ xát nhau vì khó chịu, trông giống như con thú nhỏ đang khát cầu thức ăn. Nhưng chỉ cọ xát bắp đùi như vậy chẳng thể xoa dịu thể xác và tinh thần đang trống rỗng của nàng. Tiểu hồ ly bò xuống dưới một đoạn, dùng tay trước vươn tới thăm dò bên trong hai bắp đùi đang kẹp chặt của Lý Mân, lông hắn cũng trở nên trơn ướt. Hắn trượt đến giữa hai đùi nàng, sau đó ngậm chặt cánh hoa màu phấn hồng đang ướt dầm dề kia. Sau một trận vặn vẹo khó nhịn, toàn thân Lý Mân dường như có điện chạy qua, nàng run rẩy, cuối cùng đạt tới cao trào. Tiểu hồ ly không ngừng cố gắng, hắn đang muốn tiếp tục âu yếm Mân Nương thì bất thình lình bị nàng xách lên, nhét vào trong chăn. Sau khi Lý Mân trải qua cao trào lần đầu tiên từ khi sinh ra, nàng cảm thấy uể oải, giọng nàng khàn khàn: “Tiểu hồ ly, trời lạnh quá, mau tới làm ấm chăn giúp ta…” Nàng nằm nghiêng, ôm chặt tiểu hồ ly vào trong ngực, thân thể kề sát bộ lông hồ ly mềm mượt của hắn, nhanh chóng ngủ say. Tiểu hồ ly: “…” Hồ Lân thở hắt ra một hơi: thôi ngủ vậy. Cho dù trải qua bao nhiêu kiếp, trong lòng Mân Nương cứ luôn ấm áp thơm tho như vậy a! Hắn nhanh chóng cuộn tròn người trong lòng nàng rồi ngủ say. ********** Hôm sau, mỗi khi Lý Mân ôm tiểu hồ ly sẽ không nhịn được quan sát nó một chút. Nàng vẫn luôn cảm thấy tiểu hồ ly thật xinh đẹp, cặp mắt hẹp dài xanh như ngọc, bộ lông mềm mại đen bóng, cái đuôi to xõa bông, thực sự rất dễ thương. Bỗng trong lòng Lý Mân có một ý nghĩ, hiện tại nàng rất sợ, ngộ nhỡ tiểu hồ ly là một hồ ly cái, vậy thì thật… quái dị. Đến giữa trưa, Thanh Hòe mang tới cơm trưa từ phòng bếp, hầu hạ Lý Mân dùng cơm trưa. Vốn Mỹ Ny cũng ở trong phòng, nhưng Lý Mân có chuyện muốn nói với Lão Hòe nên sai Mỹ Ny lui xuống: “Mỹ Ny, ngươi đi ngủ đi, bên cạnh ta đã có Thanh Hòe, không cần ngươi hầu hạ nữa.” Mỹ Ny nghe thế thì như được gãi đúng chỗ ngứa, vui vẻ trở về phòng để ngủ. Thanh Hòe biết Lý Mân nhất định có chuyện muốn bàn với mình bèn đứng bên cạnh ghế dài, chờ nghe nàng sai bảo. Mân Nương ôm tiểu hồ ly ngồi trên ghế dài, nàng trải một tấm nệm gấm trước mặt mình, sau đó mới đặt tiểu hồ ly lên đó. Tiểu hồ ly không biết Lý Mân muốn làm gì, còn cho rằng nàng muốn chơi đùa với hắn, bèn vui vẻ nằm xuống nệm, chờ động tác tiếp theo của nàng, đôi mắt xanh ngọc hơi híp lại, vẻ mặt dường như đang rất hưởng thụ. Bỗng Lý Mân cầm hai chân trước của hắn, lật người hắn, biến thành tư thế ngửa bụng. Tiểu hồ ly thấy nơi riêng tư của mình sắp bị thấy hết trơn, hắn hoảng hốt giãy dụa, muốn lật người lại. Mân Nương không giữ được hắn bèn gọi Thanh Hòe tới trợ giúp: “Thanh Hòe, mau tới giữ hai chân sau tiểu hồ ly!” Thanh Hòe không dám tiến lên: “… Cô, ngài đang muốn làm cái gì a…” Hắn không dám động đến chủ nhân a! Cặp mắt như nước hồ thu của Mân Nương trừng Thanh Hòe một lát, sau đó oán trách: “Thanh Hòe, ngươi còn không mau lại đây!” Thanh Hòe chậm rì rì tới gần, tiếp tục kéo dài thời gian: “Cô, rốt cuộc ngài muốn làm cái gì a?” Mân Nương cố gắng áp chế phản kháng của tiểu hồ ly: “Ta muốn xem tiểu hồ ly rốt cuộc là đực hay cái!” Thanh Hòe cười như điên: “Ai nha, cô, tiểu hồ ly là đực, ta đã nhìn qua rồi.” Tâm tính Lý Mân vẫn như trẻ con, lòng hiếu kỳ rất mạnh: “Thật không? Ta còn chưa thấy con gà nhỏ của tiểu hồ ly, ta muốn xem!” Thanh Hòe choáng váng, hắn đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn Lý Mân cuối cùng đã áp chế được sự giãy dụa của tiểu hồ ly, lật được bụng của hắn lên, mắt nàng nhìn nơi đó của tiểu hồ ly không chớp, cẩn thận quan sát. “Là cái này sao?” – Lý Mân trêu chọc cục thịt nhỏ màu hồng dùng để đi tiểu của tiểu hồ ly, miệng hỏi Thanh Hòe. Mắt tiểu hồ ly đã biến thành màu xanh lá đậm, hắn lạnh lùng trừng mắt với Thanh Hòe đang đứng bên cạnh tỏ vẻ không muốn nhìn nhưng lại đang nhìn rất chăm chú. Dưới cái nhìn lạnh lẽo của hắn, Thanh Hòe chỉ hận không thể lập tức biến mất. Hắn cúi đầu, mắt nhìn mặt đất, trả lời Lý Mân một tiếng: “Ừm”. Mân Nương nhíu mày, gẩy gẩy một chút rồi nói: “Oa, sao lại nhỏ như vậy a!” Nàng vươn đầu ngón tay út, nghịch ngợm một hồi, sau đó phát hiện gà nhỏ của tiểu hồ ly lớn hơn ngón tay út mình, nàng đổi thành ngón giữa, rồi lại phát hiện gà nhỏ của tiểu hồ ly ngắn hơn ngón giữa của nàng. Tiểu hồ ly thẹn quá hóa giận, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại. Mân Nương tò mò, gẩy tới gẩy lui, nàng đang chơi vui thì phát hiện gà nhỏ của tiểu hồ ly vốn mềm nhũn bỗng dần cứng lên, hơn nữa cũng trở nên to hơn. Lòng hiếu kỳ của nàng càng mạnh hơn, nàng nhìn con gà nhỏ màu phấn hồng của tiểu hồ ly không chớp mắt, muốn xem nó có thể lớn đến cỡ nào. Khi gà nhỏ của tiểu hồ ly đã trở nên cứng rắn, dường như không có khả năng to thêm nữa, Mân Nương dùng tay đo, phát hiện vật kia chỉ lớn hơn ngón giữa của mình một chút, dài hơn một chút. Nàng thất vọng nói: “Ai nha, gà nhỏ của tiểu hồ ly thật ngắn a!” Tiểu hồ ly: “…” Hắn xấu hổ và giận muốn chết. Thanh Hòe: “…” Ta không ở chỗ này, ta không ở chỗ này, ta đang không ở chỗ này… Mân Nương phát hiện dường như tiểu hồ ly có thể nghe hiểu tiếng người, đang xấu hổ và giận đến nỗi nhắm tịt mắt. Trông thấy dáng vẻ chật vật của tiểu hồ ly, nàng bật cười ‘phì’, ôm chặt tiểu hồ ly trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, miệng thì an ủi: “Tiểu hồ ly a tiểu hồ ly, cho dù gà nhỏ của ngươi có nhỏ hơn, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.” Lỗ tai Hồ Lân tự động lược bỏ nửa câu đầu ‘cho dù gà nhỏ của ngươi có nhỏ hơn’, chỉ tiếp thu nửa câu sau ‘ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi’, lòng bi thương của hắn cuối cùng cũng được an ủi một chút. Ai ngờ, câu nói tiếp theo của Lý Mân đã đánh cho hắn không gượng dậy nổi — “Tiểu hồ ly, ngươi thích mẫu hồ ly cái như thế nào? Ta đi tìm một con cho ngươi lai giống nhé?” Hồ Lân thương tâm cực độ: Mân Nương chỉ coi ta là một sủng vật chẳng hề quan trọng… Lý Mân tưởng tượng một chút đến hình ảnh tiểu hồ ly trèo lên người một hồ ly cái để gây giống, nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, thế là cười ‘hì hì’ bổ sung: “Nhưng mà, tiểu hồ ly a, ngươi là của ta, ta cũng không muốn để hồ ly khác cướp ngươi đi.” Đôi mắt xanh ngọc của tiểu hồ ly lấp lánh nhìn nàng: “…” Ta thật hạnh phúc ~ hạnh phúc đến nỗi sắp bay lên… Chính vào lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa: “Nhị nãi nãi có ở đây không?” Đó là một giọng nữ xa lạ.