[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 97 : Tiến vào cạm bẫy(16+)

Ngày đăng: 21:01 16/09/19

Vì ngồi thuyền khá thuận tiện nên mọi người trong phủ họ Lưu vẫn thuê mấy chiếc thuyền mui đen như trước, mang theo nha hoàn và nô tài tiến về hướng Đào Tiên Tự. Mân Nương, Hồ Lân đã biến thành Mỹ Ny và Thanh Hòe cùng ngồi trên một con thuyền mui đen. Không gian trong khoang thuyền nhỏ hẹp, ở giữa có một chiếc bàn hẹp dài. Sau khi Mân Nương ngồi xuống, “Mỹ Ny” khom người đi vào, ngồi xuống gần nàng, Thanh Hòe ngồi xuống đối diện. Thuyền mui đen nhỏ đi trên mặt sông, tiếng nước chảy ào ào và tiếng ca sáng sủa của người chèo thuyền vang lên bên ngoài. Từ khi Mân Nương được gả tới Lưu gia trang, tính thêm cả lần trước đi Đào Tiên Tự thì đây là lần thứ hai nàng được ra khỏi nhà, vì vậy nàng rất vui vẻ, liên tục nhìn ra ngoài. Đùi của “Mỹ Ny” ở gần nàng, thi thoảng nhẹ nhàng cọ cọ. Cuối cùng Lý Mân cũng cảm nhận được đụng chạm của hồ ly tinh, nàng không khỏi lườm hắn, vươn ngón tay thon dài non mịn đặt lên đùi “Mỹ Ny” dưới sự che lấp của ống tay áo. Nàng nhẹ nhàng nhéo bắp đùi hắn cách một lớp y phục. Hồ Lân bị nàng nhéo mà tinh thần nhộn nhạo, càng dán người sát vào. Hồ Lân và Mân Nương mải tán tỉnh nhau, Thanh Hòe đáng thương ngồi đối diện, nhìn cũng không xong, không nhìn cũng không xong, cuối cùng đành phải nói: “Cảnh thu bên ngoài thật đẹp, ta ra ngoài xem một lát.” Nói xong, hắn xoay người chui ra ngoài, ngồi xuống ở cửa khoang thuyền, ngăn trở ánh mắt bên ngoài nhìn vào. Rốt cuộc Mân Nương vẫn là một cô gái nhỏ tuổi, tuy nàng đã thử không thiếu thứ gì với hồ ly tinh trong phòng ngủ, nhưng ra khỏi nhà thì vẫn thẹn thùng. Nàng nhỏ giọng nói với “Mỹ Ny” : “Đừng như vậy, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay.” Nàng kề sát tai Hồ Lân: “Buổi tối trở về ta…” Hồ Lân mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng chịu ngồi yên một chỗ. Đến Đào Tiên Tự, vì quản gia đã mang nô bộc tới bố trí trước nên phương trượng mang theo các hòa tượng tự mình ra nghênh đón đoàn người. Mân Nương lặng lẽ quan sát, nàng phát hiện vị hòa thượng tuấn tú kia không có trong đám người ra đón, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Mọi người của Lưu phủ đi theo phương trượng Đào Tiên Tự, tiến vào trong chùa. Phương phu nhân đi đầu, Hồng Đại nãi nãi và Mân Nương đi song song nhau theo sau, tiếp đó là mấy người thiếp của Lưu Củng, sau đó là Chu di nương và Mai di nương của đại công tử Lưu Bá Đường, cuối cùng mới đến các nha hoàn. “Mỹ Ny” và Thanh Hòe đi cuối cùng trong đoàn người. Hai người họ không hề buông lỏng cảnh giác, ánh mắt không hề rời khỏi Mân Nương. Phương trượng dẫn mọi người đi từ đại điện tới một ngã rẽ bên phải, đi về hướng thiền viện phía sau. Vừa mới rẽ xong, “Mỹ Ny” và Thanh Hòe không nhìn thấy Mân Nương đâu, vội bước nhanh đuổi theo thì phát hiện nàng vẫn đang đi song song với Hồng đại nãi nãi như trước. Lúc đó hai người mới yên lòng. Hôm nay phương trượng của Đào Tiên Tự nhiệt tình lạ thường, không giống lần trước mọi người vừa đến đã dẫn đi gặp hòa thượng tuấn mỹ ngay mà lần này rất kiên nhẫn đưa các nữ nhân của Lưu phủ đi tham quan quanh chùa. Hồng Đại nãi nãi nóng lòng muốn nhìn thấy hòa thượng mỹ nam nên giả vờ vô ý hỏi: “Ô, hôm nay sao không thấy hòa thượng Kiến Tú?” Phương trượng chắp tay nói: “Nữ thí chủ, hôm nay Kiến Tú hòa thượng ra ngoài có việc, không ở trong chùa.” Phương phu nhân, Hồng đại nãi nãi và mọi người vừa nghe Kiến Tú không có trong chùa thì đều hơi mất hứng, cả đoàn người nhất thời trở nên phờ phạc. Hồ Lân lặng lẽ quan sát Mân Nương, hắn phát hiện ánh mắt nàng rất bình tĩnh, không giống như thất vọng vì không được gặp Kiến Tú. Sắc mặt nàng không đổi, chỉ có điều hơi ngốc ngốc, hắn lập tức cảm thấy không đúng. ********* Mân Nương vốn đang đi theo sau phu nhân và phương trượng để vòng qua đại điện, đi về phía thiền viện; nhưng đang đi, nàng bỗng phát hiện bên cạnh mình không có người. Nàng đang muốn quay người đi tìm mọi người thì phát hiện hòa thượng tuấn mỹ đang đứng trên đài cao không xa. Mắt hắn trầm như núi, môi thắm như tô, áo tăng xanh nhạt phấp phới trong gió thu, cả người như trăng dưới cây ngọc, sáng trong mà đứng đắn. Đôi mắt của hắn đen nhánh như đêm thẳm, lại như vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tựa như mang theo một lực hấp dẫn vô hình, dụ dỗ Mân Nương. Lý Mân như người trúng ma chú, thân thể không theo ý của mình nữa, bước đi về phía hắn. Kiến Tú nhìn nàng, khẽ mỉm cười, khóe môi mỏng hơi cong lên, xoay người đi về phía tăng xá. (tăng xá: chỗ ở của các hòa thượng) Mân Nương si ngốc đi theo hắn, cũng đi vào tăng xá. Sau khi nàng đi vào tăng xá, cửa tăng xá tự động đóng lại, phát ra một tiếng “Cạch” thật lớn. Tiếng động này như tiếng chuông cảnh tỉnh, lập tức gõ cho nàng tỉnh lại. Nàng cảm thấy như mới tỉnh ngủ, kinh ngạc quan sát tăng xá thanh nhã, cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại dám tách khỏi mọi người, đi theo hòa thượng tuấn mỹ tới đây. “Mân Nương? Nàng là Mân Nương?” – Kiến Tú xoay người nhìn Mân Nương, mỉm cười muốn ôm nàng. Nàng thẹn thùng, đang quay người muốn đi thì bị Kiến Tú ôm lấy từ phía sau. Cánh tay Kiến Tú ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mân Nương từ phía sau, giọng nói như nhạc dễ nghe lại pha thêm chút yêu khí hoang dã: “Mân Nương của ta, nàng có thể chạy đi đâu?” Cánh tay hắn rất mạnh mẽ, tay áo xanh nhạt giống như chỉ vòng nhẹ quanh eo Mân Nương, nhưng lại khiến nàng không thể giãy thoát. Cả người nàng bị hắn ôm trong ngực, có thể mơ hồ cảm nhận độ ấm trong lòng hắn, một làn hương hoa đào nhàn nhạt quấn quanh người hắn và nàng. Toàn thân Mân Nương cứng ngắc. Tuy nàng có hoa tâm, nhưng nhờ có Hồ Lân dạy dỗ, nàng đã hình thành loại tự giác “Hồ Lân là nam nhân của ta”, bởi vậy nên mới kháng cự cử chỉ thân mật của Kiến Tú. “Kiến Tú hòa thượng, ngươi muốn làm gì?” – nàng run rẩy hỏi. “Ta muốn nàng a” – Kiến Tú khẽ cười, một tay kéo eo nàng, một tay bắt đầu vuốt ve, dao động trên thân nàng. Mân Nương đột nhiên kêu lên một tiếng — Kiến Tú cách lớp quần áo cầm một bên ngực đầy đặn của nàng. Hắn cúi đầu ngậm chặt vành tai Mân Nương, tay trái cầm quả tròn non mềm, nhẹ nhàng chơi đùa, hết xoa lại nắn. Thân thể nàng mềm nhũn, nhưng cảm thấy không đúng, vội giãy dụa muốn thoát. Kiến Tú dùng sức nhéo viên ngọc nhỏ nhô cao dưới áo nàng, sau đó chuyển từ ôm eo sang bế nàng lên: “Mân Nương, chúng ta tới trên giường, khoái hoạt một phen!” Mân Nương bị hắn thả trên giường. Nàng lập tức bò dậy, liên tục rụt về phía trong giường, vừa lùi vừa cầu xin: “Kiến Tú, ngươi là hòa thượng, ta là quả phụ, chúng ta không thể!” Kiến Tú cười khẽ, hắn đi tới đối diện, trên mặt mang ý cười ngại ngùng, sau đó ấn nàng ngã xuống giường, cúi người ngậm chặt môi nàng. Hắn mút môi nàng, phát hiện bên trong miệng nàng có vị trong veo lại mềm nhẵn, lưu luyến một hồi, sau đó hắn cười ngượng ngùng, vươn tay xốc làn váy tối màu của Mân Nương, ‘xoẹt’ một tiếng xé quần lót của nàng. Mân Nương thấy giữa hai chân mát mát, không ngừng giãy dụa. Kiến Tú lại xé tay áo lụa trắng của nàng, kéo mở áo trong và yếm, lộ ra cặp vú non mịn, trắng nõn tròn trịa. Tay chân Mân Nương bị hắn dùng thắt lưng buộc trên khung giường, nàng chỉ có thể thút thít khóc, không dám lớn tiếng gọi, sợ người khác nhìn thấy sẽ tự hủy thanh danh mình. Mắt Kiến Tú nhìn nàng, hắn chậm rãi hôn lên ngực nàng, dưới sự khiêu khích không ngừng của đầu lưỡi hắn, hạt ngọc màu đỏ trên ngực nàng nhanh chóng đứng thẳng. Cho đến khi khắp ngực nàng tràn đầy dấu vết bị hắn mút vào, hắn mới ngẩng đầu lên, sau đó khom người…