Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
Chương 26 :
Ngày đăng: 13:35 19/04/20
Phó Cánh cất giọng gọi, mấy người nam nhân không biết từ đâu đến bước vào trong nhà, bọn họ mặc võ trang, thắt lưng có đeo đao, trong đó có hai người đang bị dọa sợ là bà vú và Hỉ muội, thấy các nàng không có việc gì, lúc này Thi Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm.
Các võ quan đi tới trước mặt Phó Cánh, chắp tay cúi đầu, "Chủ tử."
"Tìm hai người đưa Lý Hải Đình vào cổng tri phủ, còn lại bao vây Mạc phủ lại cho ta, không cho phép bất kì ai chạy thoát!"
Bị một này làm cho kinh hãi, Giang Mị nương không muốn thừa nhận cũng không được. Bà ta không ngờ nam nhân này lại phân tích tinh chuẩn đến như vậy, không ngờ hắn sẽ lựa chọn báo quan, càng không có nghĩ tới chính là, bọn họ, bọn họ. . . . . . Một đám võ quan đại nhân gọi hắn là chủ tử!
Hắn không phải gã sai vặt ở trang viên sao? Đầuầm ầm một tiếng, bà ta há hốc mồm cứng lưỡi, ngây ngốc nhìn Phó Cánh.
Lúc này, không một ai chú ý tới Mạc Phân Mẫn đang đứng ở bên cửa, đôi mắt nàng ta nhìn thẳng vào Phó Cánh, tim nhảy thình thịch không ngừng, như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực.
Nàng ta đã từng gặp hắn, ở trong nhà Trương đại nhân, nàng ta và nữ nhi của Trương đại nhân là bạn thân với nhau.
Lần đó tình cờ gặp hắn, nàng ta liền nhớ kĩ trong lòng, một nam tử tuấn mỹ như vậy, chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho nàng ta không thể khống chế trong lòng.
Hắn là Vinh Thân Vương đó!
Chuyện tuyển tú đã định, nàng ta học tập quy củ cũng chăm chỉ, chuyên chú hơn ai khác, nàng ta thống hận nữ công, căm ghét tài nghệ, nhưng là muốn gần Vinh Thân Vương, tất cả những thống hận đều biến thành cam tâm tình nguyện.
Nàng muốn trúng tuyển, muốn gả vào Vinh Thân Vương phủ, coi như làm trắc phi, làm thiếp, nàng ta cũng không oán hận nửa câu.Pin.L3.quy.d0n
Nàng ta thỉnh thoảng cũng chú ý đến hành động của hắn, thường dò hỏi tin tức liên quan đến hắn, vì vậy nàng ta biết thân thế của hắn, biết hắn vốn là thương gia lớn ở Bắc Mạc, về sau mở rộng buôn bán khắp nơi, Phú Khả Địch Quốc.
Nàng ta biết hắn dốc hết sức nâng đỡ đương kim Hoàng đế leo lên đế vị, cũng là hắn mang binh tiêu diệt loạn đảng Vương thị, ổn định thế cục triều đình, hắn chính là anh hùng của vương triều Đại Tề, cho dù là Hoàng đế cũng thua hắn ba phần.
Nhưng hắn và Thi Mẫn qua lại với nhau từ bao giờ? Tại sao hắn lại xuất hiện bên trong phòng của nàng? Tại sao hắn ra mặt gánh chịu tất cả cho Thi Mẫn?
Nhìn dáng vẻ thân mật nhìn nhau của bọn họ, nàng ta nghi ngờ nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài đâm vào trong lòng bàn tay.
Đáng hận! Tại sao Thi Mẫn lại tốt số hơn nàng ta? Tại sao tất cả đồ tốt đều bị nàng đoạt đi? Hiện tại cả Vinh Thân Vương cũng vậy. . . . . .
"Đợi chút." Mạc Hâm Mẫn có ngu nữa cũng nhìn ra Thi Mẫn và nam tử này có quan hệ không bình thường, hắn ngăn ở trước cửa, nói: "Chẳng lẽ ngươikhông lo lắng chuyện tối nay truyền ra ngoài, có hại đối với danh tiếng của Thi Mẫn ?"
Không xử lí thì không biết, chuyện là, Thi Mẫnphát hiện, Hoàng đế ban thưởngnhà mới lại là láng giềng gần Vinh Thân Vương phủ, biết chuyện này, vui nhất chính là Mạc Phân Mẫn rồi, nhà mới mới xử lí xong, nàng ta liền thúc giục phụ thân dọn nhà.
Trước bởi vì Giang Mị nương, Thi Mẫn không muốn sống cùng với phụ thân, hôm nay đã không còn như vậy, vả lại ca ca có địa vị cao, nếu không đón phụ thân và muội muội tới đây, thì lại trái với khuôn phép, vì vậy Thi Mẫn trước đưa mợ, bà vú và mấy người thân trong nhà đến an trí ở nhà mới, lại đuổi hạ nhân Mạc phủ đi, sau đó mới đưa phụ thân và đại tỷ qua.
Thi Mẫn loay hoay, làm việc bù đầu tối mắt, thật vất vả mới bố trí xong, ngày chuyển vào nhà mới, nàng liền bị bệnh.
Mặc dù nàng bệnh đến hôn mê, nhưng cũng biết, trong cung truyền thánh chỉ tới, để nàng làm Vinh Thân Vương vương phi.
Tứ hôn. . . . . . Thi Mẫn bệnh nằm trên giường, ôm đầu đang phình to, trong đầu một mớ lộn xộn không rõ ràng.
Dĩ nhiên nàng hiểu, do Hoàng Phủ Tĩnh tự mình tới cửa cầu hôn và chính miệng Hoàng đế gả, sự khác biệt giữa hai người tương đối lớn, có Hoàng đế ở sau lưng ủng hộ, nàng cũng không phải chỉ là nữ nhi quan huyện Thất Phẩm , không phải nữ nhân chuyên kinh doanh, ngày sau gả vào Vinh Thân Vương phủ, thân phận địa vị càng thêm tôn vinh.
Nhưng, đó là điều hắn muốn sao?
Nàng nghĩ tới hắn, nhớ hắn, bất tri bất giác hắn trở thành gánh nặng trong lòng, đó là bởi vì. . . . . .
Bởi vì trong một tháng sớm chiều có nhau, nàng và hắn cũng có chút tình cảm; bởi vì hắn chia sẻ bí mật của nàng, hơn nữa vô cùng tin tưởng; bởi vì hắn là nam nhân rất có sức thuyết phục, cũng bởi vì bên cạnh nàng trừ hắn ra, chưa từng có những nam tử khác.
Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh không giống vậy, thân phận hắn tôn quý, Phú Khả Địch Quốc, hắn đi khắp Đại Giang Nam Bắc, đã biết vô số nữ nhân, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi hơn nàng,xếp vào có thể còn dài hơn cả sông Trường Giang, Thi Mẫn tự biết mình, nàng không cho rằng với điều kiện của bản thân có thể làm hắn để tâm.
Huống chi văn võ cả triều, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà quan gửi tâm cho hắn, tại sao Hoàng đế lại cứ cố chọn mình? Sau chuyện chỉ hôn này còn ẩn chứa bao nhiêu thứ bên trong?
Là Hoàng đế đề phòng hắn công cao chấn chủ, cố ý chọn cho hắn một cô gái không có thân phận bối cảnh, làm hắn không có cơ hội liên kết với gia đình quyền quý? Hay là Hoàng đế cố ý làm xấu mặt mũi của hắn, để cho hắn nhận rõ, coi như hắn đang là thần trong lòng dân chúng, hắn cũng chỉ là một thủ hạ nô tài của Hoàng đế?
Thi Mẫn càng nghĩ càng phiền lòng, nổi giận, tự giận nói với bản thân: thôi, thôi, lại không thể kháng chỉ, dứt khoát lạc quan một chút.
Nếu nghĩ bể đầu cũng vô dụng, không bằng an tâm hưởng thụ ích lợi trước mắt, dù sao tính đi tính lại đều là tự mình kiếm được, giống như nàng nữ tử vô tài vô đức, lại chiếm được tiện nghi, vô duyên vô cớ được vị hôn phu tốt, sớm nên đốt ba cây nhang thơm cảm tạ trời xanh yêu mến, còn ở đây già mồm cái gì?
Nhưng. . . . . . Hôn nhân là chuyện có thể mang ra buôn bán sao?
Nếu như trong lòng hắn không cam tâm? Nếu như hắn thật sự bị ép buộc? Có thể hắn đang thích nàng, bởi vì bị ép vì chuyện này, ngược lại còn coi nàng như kẻ thù hay không? Từ đó càng nhìn càng ngứa mắt, tam thê tứ thiếp năm thông phòng, toàn bộ nhét vào gian phòng của mình. . . . .