Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Những năm qua, hắn càng ngày càng không thích Mỵ Nương rồi, nữ tử dịu dàng vui vẻ trong quá khứ, những năm ở kinh đã biến thành người hay gây sự, diện mạo như người xuất gia.



Nàng đè ép khiến những thị thiết ở Mạc phủ kinh hãi, không ai dám nhiều lời, vả lại mỗi lần gặp mặt các phu nhân quan lại trở về, liền ồn ào một phen với hắn, khóc lóc kể lể bạc trong nhsf không đủ dùng, làm khắp người nàng mộc mạc, mất đi thể diện, nói phu nhân nhà nào đeo châu báu gì, mặc hoa phục gì, còn nàng chỉ có tram gỗ, quần vải, làm mất hết mặt mũi của hắn, Mỵ Nương càng ồn ào hắn càng phiền lòng.



Hắn nhẹ giọng cam kết: “yên tâm, ta sẽ không bán cái nhà này đi, phụ mẫu lúc sinh thời đã giao phó, nhà này phải để lại cho Phương Mẫn.”



“Dạ.” Uyển nương gật nhẹ.



“Ngươi đã dạy Phương Mẫn rất tốt, là ta không tốt với ngươi, nếu như sau này, sau này…”



Hắn nói không được, liếc nhìn nhị nhi tử, trong lòng lại thở dài. Một đứa bé không bình thường biết đọc sách, biết để ý, còn hiểu phải hiếu thuận với phụ mẫu. Mà Hâm mẫn bình thường cứ chơi gà đấu chó, không có trí vươn lên, hắn đánh cũng đánh rồi, nắng cũng mắng rồi, tính tình càng ngày càng tệ.



Nghe trượng phu nói như vậy, trái tim Uyển nương nóng lên, lại để lộ ra mấy phần thật tình, hù Thi Mẫn cả người toàn mồ hôi lạnh, cũng may nàng không nói ra, nếu không Thi Mẫn chẳng biết phải làm gì bây giờ.



Uyển nương nói: “Đại phu nói, Phương Mẫn có cơ hội tốt trở lại.”



Mạc Lịch Thăng cười khổ. Hắn không tin, đứa nhỏ này được như vậy là đã tốt lắm rồi, bất quá hắn vẫn gật đầu một cái, đáy lòng hiểu được tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, hắn đã quá có lỗi với vợ cả, sao có thể nhẫn tâm hủy mất hy vọng mong manh của nàng.



“Không nên quá vất vả.” Hắn nhìn bức tranh thêu.



“Vì hài tử, cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.” Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn về phía hai hài tử.



Hắn thở dài hỏi : “Ngươi có muốn về kinh với ta không?”



“Uyển nương xuất thân không tốt, không muốn vào kinh làm mất mặt lão gia, hôm nay hoàng thượng trọng dụng lão gia, miễn cho lão gia trong thời kỳ có đại tang, nhưng người trong nhà lại không thể không hiểu chuyện, bất kể như thế nào cũng nên vì phụ mẫu chịu tang ba năm, tránh cho về sau người ta dùng chuyện này, viết cáo trạng, chặn con đường tiến thân của lão gia, hãy để Uyển nương thay lão gia thủ ba năm này đi.”



Nàng nói một hồi, đánh thật sâu vào đáy lòng của Mạc Lịch Thăng. Sự thông tuệ của nàng, nàng săn sóc, nàng nghĩ mọi chuyện cho hắn, là thê tử hiểu rõ đạo lý như vậy, hắn đã đối đãi ra sao? Lòng hắn tràn đầy hối hận, ánh mắt nhìn thê tử mang theo nồng đậm áy náy.



Quay đầu, hắn liếc mắt nhìn nhị nữ nhi có đôi mắt thông minh lanh lợi, nhìn một chút nhị nhi tử không hiểu việc đời, thở dài.



Giang Mỵ Nương gấp đến độ xoay quanh, ở trong phòng đi tới đi lui, hận không giẫm thủng cái nền đá.



Lúc này sao có thể truyền đến tin tức như vậy? Nàng lạnh lùng nhìn về phía người bên nhà mẹ đẻ phái tới, không nhịn được hỏi lại lần nữa, “Tin tức của phụ thân có chắc không?”



“Hồi tiểu thư, đại nhân nói đây là tin tức truyền tới từ ngự thư phòng, cô gia lúc này làm việc rất tốt, khiến long tâm của hoàng thượng cực kì vui mừng, muốn ban hạ thánh chỉ, thăng cô gia lên làm quan tứ phẩm.
Năm ấy, hắn rất khó để có thể tin nàng chỉ là một tiểu nữ oa năm tuổi, sau hắn dần dần hiểu được, một phụ thân không quan tâm, một mẫu thân yếu đuối, cùng với một ca ca vì cầu sinh tồn phải giả ngốc nghếch, nếu nàng không đủ kiên cường, sao có thể sống trong mưa bão dập dềnh này được?



Lăng Trí Thanh vỗ lưng nàng, mặc cho nàng khóc lớn trong lòng hắn.



“Sư phụ, là con hại chết mẫu thân, con không chăm sóc tốt cho mẫu thân, con không biết mẫu thân mệt mỏi nên sinh bệnh, không biết mẫu thân thầm gánh chịu bao nhiêu khổ cực, còn bắt mẫu thân cứng rắn, đối kháng với phụ thân, đối phó Giang di nương, thân thể của mẫu thân mới không chịu nổi…”



“Nha đầu, không nên tự trách, đây không phải là lỗi của con.” Hắn yêu thương nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau đi những dòng nước mắt.



“Là con, là con,chính là con! Con nói phải bảo vệ ca ca, bảo vệ nương, con không biết rõ thân thể nương không khỏe, con không nên lơ là sơ ý, phải cẩn thận hơn chút nữa, thì nương vẫn sẽ tiếp tục sống, là con sai, con không tốt, con vô dụng, con biết rất rõ đó…”



Nàng biết khi nàng mười lăm tuổi mẫu thân sẽ qua đời, biết mình sống lại, chính là để thay đổi tất cả, tại sao nàng lại làm không tốt? Tại sao lại có thể khinh suất như thế?



Tại sao vậy, nàng căm hận bản thân mình! Nắm chặt tay, đánh từng cái lên đầu mình.



“Nha đầu, phu nhân nàng…” Bắt lấy tay của nàng, Lăng Trí Thanh vẫn không biết có nên nói rõ nguyên nhân cái chết của phu nhân cho nàng không, nàng mới mười tuổi, một hài tử mười tuổi sao có thể chịu được những thứ này đây?



Nhưng, biết rõ chân tướng dù sao cũng tốt hoen là để nàng tự hận bản thân mình. Thở dài, hai tay hắn giữ chặt bả vai của Thi Mẫn, trầm giọng nói: “Nha đầu, nghe rõ những gì sư phụ nói, phu nhân chết cũng không phải vì bị bệnh tim.”



“Không phải bệnh tim? Vậy là cái gì?” Nàng nhìn hắn trên mặt đầy nghi ngờ.



Thời điểm mẫu thân phát bệnh, sư phụ không có ở đây, đại phu bên ngoài tới thăm, nói nương qua đời vì bệnh tim, huống chi kiếp trước nương cũng mất vì bệnh tim.



“Phu nhân là bị người ta hạ độc làm hại.”



“Hạ độc?” Nàng sửng sốt. Hạ độc? Là ai hạ độc? Hạ độc mẫu thân, có lợi cho ai?



Giống như bị sét đánh liên hoàn khiến nàng kinh sợ không thôi, nàng hé môi, cả kinh nửa ngày không thể nói.



“Trang sư phụ đang ở cùng với ca ca của con, chúng ta phải nhanh chóng trở về, ta lo Phương Mẫn sẽ gặp chuyện không may.”



Tựa như không nghe thấy lời sư phụ nói, Thi Mẫn lầm bầm lặp lại hai chữ giống nhau “Hạ độc? Hạ độc? Hạ độc?”



Kiếp trước mẫu thân mất cũng là vì bị hạ độc? Là ai hạ độc? Tại sao?