Cửu Môn Ký Sự
Chương 131 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Hai quân giằng co kịch liệt suốt ba ngày ba đêm.
Dưới đại bác từ phi cơ của địch, và viện quân nhảy dù thi nhau công kích, song phương lâm vào khổ chiến, trận địa trên đỉnh núi bị giằng co tranh đoạt qua lại hết lần này qua lần khác, buổi chiều ngày thứ ba, sau khi Trương Khải Sơn dẫn binh lính tử chiến một trận đoạt lại được Đỉnh Trương Cổ, hai quân cuối cùng cũng tạm thời ngừng bắn.
Lúc đó, Trương Khải Sơn một mực muốn ra tử tuyến chỉ huy tác chiến, trên người đã dính bảy mảnh đạn, vết thương cũ mới chồng chéo đâm vào xương cốt, đau đớn chậm rãi từng bước xâm chiếm sinh mệnh và *** lực của hắn, nhiều ngày qua hắn chỉ chống đỡ bằng ý chí, ngày đêm chưa chợp mắt một lần.
Nhìn thấy binh lính thương vong quá nửa, trước mắt lúc này đều là thi thể không nguyên vẹn, những chiến hữu còn sống cũng nhìn không ra mặt mũi, bụi đất đầy mặt, chiến lực giảm sút. Trương Khải Sơn biết, nếu lúc này hắn thân là sư trưởng nếu ngã xuống, như vậy thì chỉ sợ tất cả những người có mặt trên đỉnh núi này đều sẽ chết cùng hắn. Cho nên, hắn phải cùng mọi người chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. cho đến khi máu tươi chảy hết, cho đến hơi thở cuối cùng.
Nếu quân nhân có thể chết trên chiến trường, coi như là một cái chết có ý nghĩa.
Kỳ thật Trương Khải Sơn rất ít lo lắng đến vấn đề sống chết, bởi vì một người có quá nhiều vướng bận, sẽ không làm được đại sự.
Có thời gian để suy nghĩ xem phải chết như thế nào cho có ý nghĩa, còn không bằng, nghĩ xem làm sao sống có giá trị.
Từ Đông Bắc đến Trường Sa, vô luận là làm một tướng quân luôn gào thét trên chiến trường hay là làm Trương Đại Phật Gia mà nhà nhà đều kính trọng, hắn vẫn luôn là huyền thoại trong mắt người khác. Nhưng mà, chỉ có bản thân hắn biết, sau lưng cái huyền thoại này, hắn đã phải trả giá biết bao nhiêu.
Cho đến nay, hắn chưa từng hối hận, hoặc là nói, hắn căn bản không có thời gian để hối hận. Dù là, hắn có hàng vạn lí do để quay đầu lại. Nhưng có những con đường một khi đã bước chân vào, thì phải đi theo con đường này. Bởi vì, chung quy phải có người gánh vác tất cả mọi chuyện.
Từ khi bắt đầu lựa chọn con đường này, Trương Khải Sơn cũng đã định trước kết cục. Thứ duy nhất hắn không đoán được chính là, loại người trong lòng không có một chút hối hận nào như hắn, lại dùng một chút tư tâm đặt vào cái người luôn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia.
Hay là nên nói kỳ thật ông trời đối xử với hắn không tệ? Lúc nào cũng vùi lấp hắn trong bóng đêm, nhưng lại cũng có thể lộ ra cho hắn một tia nắng mặt trời.
Ngô Lão Cẩu bỗng có điểm hoảng hốt, thứ mà họ đã dùng vô số sinh mệnh và máu tươi của chiến hữu để đổi lấy, bất quá chỉ là một bải đất cơ hồ đã bị san bằng, một cái tương lai mờ ảo vô căn cứ. Nếu người chết đi vĩnh viễn không thể hưởng thụ những thứ này, có đáng giá không?”
Kỳ thật y không có suy đoán trước, một năm qua, đã trải qua nhiều biến cố như vậy. Hiện giờ sóng vai cùng một chỗ với người nam nhân này, cộng thêm khói thuốc súng từ chiến hoả, những thứ có thể nhìn thấy và không nhìn thấy, y bỗng phát hiện, kỳ thật, rất nhiều chuyện vốn không có đáng giá hay không đáng giá. Chỉ vì, rất nhiều chuyện vốn không có sự lựa chọn thứ hai.
Cánh tay phải đang buông xuống bỗng bị người bên cạnh cầm lấy, mười ngón đan nhau.
Y quay đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của đối phương, bỗng nhiên cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
***
Khói thuốc súng bay lên tứ phía, đạn bay loạn xạ.
Một đêm huyết chiến, sư đoàn 106 đã sớm tuyệt vọng của địch cuối cùng cũng tan rã, các bộ phận trong sư đoàn bị tách rời, đều tự chạy trối chết.
Vạn Gia Lĩnh giết được một sư đoàn của địch, giết được sinh lực sát thương rất lớn của quân Nhật, khiến cho trên dưới của Nhật đều phải khiếp sợ.
Hơn hai vạn quan binh của Trung Quốc quên mình, lừng lẫy hy sinh. Lập bia đề danh trên Vạn Gia Lĩnh, vĩnh viễn lưu truyền.
Sách sử chép Vạn Gia Lĩnh đại thắng.