Cửu Môn Ký Sự
Chương 134 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Trong lòng Giải Cửu thở dài, nhìn người đối diện tựa hồ lúc nào cũng không nhanh không chậm, hỏi: “Ngài đã đồng ý rồi?”
Ở trong mắt những người khác, Giải Cửu là một người khiến cho người ta khó nhìn thấu.
Nếu nói Trương Khải Sơn là loại người tự nhiên đem đến áp lực cho người khác, nhưng tính cách lại không thể nắm bắt được, Ngô Lão Cẩu là loại người tốt trời sinh có thể nói hai ba câu mà đã khiến cho người ta mở lòng gọi ca một tiếng, như vậy Giải Cửu chính là loại người mà ở chung với hắn nửa ngày cũng không biết nên xem hắn là loại người nào.
Nói trắng ra là, đặc điểm lớn nhất của hắn chính là không có đặc điểm, nhưng lại có một loại khí chất khiến người khác không thể khinh thị. Thậm chí ngay cả người xưng là thần toán như Tề Thiết Chuỷ, rất nhiều lúc cũng không thể giải thích được những suy nghĩ của Giải Cửu.
Nhị Nguyệt Hồng là người duy nhất có thể khiến cho Giải Cửu nhìn không thấu.
Không giống như Giải Cửu xuất thân từ phần tử tri thức chính tông, Nhị Nguyệt Hồng là người hát hí khúc, là một diễn viên nổi tiếng trong gánh hát, khi còn trẻ tất nhiên là khí phách bừng bừng, tài tử phong lưu, những chuyện phiếm về hắn cũng không ít người biết. Sau này không biết sao lại kiềm chế tính tình lại, từ đó về sau đối với người hay với việc gì đều chưa từng quá nhập tâm.
Khi một người đánh mất thứ mà họ vốn coi trọng, vậy thứ mà hắn thật sự để tâm tới, còn là gì nữa?
Giải Cửu tưởng rằng Nhị Nguyệt Hồng sẽ không để ý cái gọi là đại nghĩa. Bởi vì trong mắt Nhị Nguyệt Hồng, Giải Cửu không nhìn thấy ý nghĩa của những thứ này.
Nếu có một loại người có thể đi vào con đường tối, như vậy, Giải Cửu cảm thấy, Nhị Nguyệt Hồng chính là loại người như thế.
Hắn đủ thông minh, lại đủ hiểu đời; đủ mạnh mẽ, lại đủ uyển chuyển; đủ vô tình, lại đủ đa tình; đủ kiềm chế, lại đủ ngang ngạnh.
Cùng làm việc với hắn, các người sẽ cảm thấy hắn đủ để kẻ khác ỷ lại. Nhưng mà, các người chưa bao giờ dám đảm bảo, suy nghĩ của hắn có lợi cho các người hay không, hay là bất lợi. Bởi vì, suy nghĩ của hắn từ trước đến nay không đặt trên danh lợi. Một người không để ý gì đến danh và lợi, các người căn bản là không thể tìm thấy nhược điểm của hắn ở đâu.
Cho nên, Giải Cửu nghĩ không ra, Nhị Nguyệt Hồng đồng ý lời thỉnh cầu của Phật Gia, lý do để hắn đi lấy thứ đồ đó ra rốt cuộc là gì?
Nhìn thấy người đối diện đã thở dài hết ba lần, Nhị Nguyệt Hồng đứng dậy, rót một chén trà mới cho mình, sau đó rót vào chén của Giải Cửu, rồi mới ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
Bán Tiệt Lí nghĩ nghĩ, nói: “Những người có thể dùng được cũng chỉ còn lại nhiêu đây, ngài dự tính khi nào giặc đến Trường Sa?”
“Bất quá là trong vòng một tháng nữa.” Trương Khải Sơn trầm ngâm nói: “Có điều, đến lúc đó khẳng định không thể thiếu một người lên sân khấu.”
Bán Tiệt Lí chớp mắt, nói: “Hoắc gia?”
“Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân có sắc đẹp có tiền tài thường chính là thứ vũ khí tốt nhất.”
“Nàng đồng ý?” Bán Tiệt Lí hừ lạnh một tiếng.
“Đôi khi, một sự lựa chọn không phải do một người quyết định.”
Bán Tiệt Lí nhìn hắn, đột nhiên nói: “Vậy Tiểu Ngũ thì sao? Y chọn cách nào?”
Trương Khải Sơn ngừng một chút, nói: “Quyền lợi lựa chọn của y, từ trước đến nay đều do y nắm lấy.”
Bán Tiệt Lí câm nín, không nói thêm nữa.
Chuyện nên nói đã nói xong, Trương Khải Sơn đứng dậy định rời đi, vừa xoay người đã nghe Bán Tiệt Lí sau lưng nói: “Chuyện của tất cả các người, không có liên quan đến ta. Nhưng hôm nay ngài đã đến đây, ta chỉ nói nhiều một câu, loại người như chúng ta, nếu bây giờ muốn tận hưởng cái loại hạnh phúc rắm chó gì đó, có thể tốt một lúc thì chính là một lúc, có thể tốt một đời thì chính là một đời, lựa chọn là do cả hai người cùng nhau quyết định.”
Sau một lúc lâu, hắn lại bồi thêm một câu, “Còn có, về sau nghe ai cũng đừng nghe cái miệng đểu cán nói hươu nói vượn của Lão Bát.”
Trương Khải Sơn lúc này đang đưa lưng về phía bán Tiệt Lí, nghe vậy khẽ nâng khoé miệng, không quay đầu lại mà rời đi.