Cửu Môn Ký Sự
Chương 147 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Lúc mà thực lực hai bên không cần bằng, cao thủ thường sẽ mất đi hứng thú chiến đấu.
Như rồng lớn qua sông lướt qua đám người hỗn loạn, đao chưa rời khỏi vỏ đã bình loạn hết tất cả.
Đám người lao xuống này không phải là người mà vị quân gia kia nhắc tới, lực sát thương bằng không.
Lúc giữa lầu chỉ còn một đám người nằm lê lết, Trương Đại Phật Gia đã đi đến lầu ba.
Phía trước có một đống người cầm đao thấy vị Phật Gia mặt than không chút biểu tình đến gần, đều tự nhường đường, hiện ra phía sau là một căn phòng trang nhã.
Như vậy, xem ra phía sau bình phong của căn phòng trang nhã này chính là tên thủ lĩnh.
Bình phong trạm khắc bách điểu triêu phượng (trăm chim hướng về phượng), có mùi cổ xưa.
Cẩu Nhi ((/。\ WTF) thường đến trà lâu này, không nên khiến cho ông chủ ở đây phải tốn kém.
Trương Đại Phật Gia giương kiếm lên, âm thanh lạnh lùng: “Thả người của ta, ngày mai ta còn có thể cho các người rời khỏi đây.”
Bên trong rất lâu cũng không có tiếng động.
Phật Gia nhíu nhíu mày, đang định đá văng cửa, không ngờ bên trong lại vang ra một trận cười sang sảng, cửa ‘rầm’ một tiếng bị giật ra, nhưng người xuất hiện lại là một hán tử râu quai nón. Phía sau lưng hắn, chính là bóng người mặc quần áo màu nguyệt sắc quen thuộc.
“Nếu Trương Đại Phật là đại ca của Ngũ gia, cũng chính là đại ca của ta.” Chòm râu của đại hán kia quá rậm rạp, khi cười vẫn không nhìn thấy miệng: “Tiểu đệ bái kiến đại ca!”
Trương Đại Phật Gia siết chặt đao trên tay.
Nam nhân đang ôm con chó nhỏ thấy vậy liền giành thế bước qua, nở nụ cười niềm nở: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Sau đó chỉ chỉ đại hán kia nói: “Vị này chính là Tống gia đại ca, vì lần này quân gia từ Bắc Bình đến Trường Sa, nên hắn phụ trách an toàn cho quân gia. Chỉ cần đảm bảo quân gia được an toàn, những cái khác thì sao cũng được.”
Trương Đại Phật Gia thầm than nhẹ, biết rõ người bên cạnh này quả nhiên gặp ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ.
Nói cách khác, những người ở đây đều đã xem như người một nhà, chỉ cần ngày mai quân gia không phải ‘nằm’ ra khỏi thành, thì tất cả nợ nần đều xem như không có.
Nhưng mình vượt qua biết bao gian khổ đến đây cứu người, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Vì thế vẫn làm mặt lạnh, nói: “Tiên Cô đâu?”
Cẩu Ngũ gia xoa xoa lông Tam Thốn Đinh: “Lúc đến dưới lầu chưa nhận ra Tống gia đại ca, cho nên để nàng quay về trước.”
Cho nên, mới thông báo cho Tiểu Cửu Cửu không phải sao? Chỉ là không biết ngài đang ở bên cạnh.
Trương Đại Phật Gia nghe vậy đưa mắt nhìn qua vị Tống gia đại ca kia.
Hừ, mọi người đều nói cậu bị kẻ gian làm hại, không ngờ lại ở đây uống trà ngắm trăng.
Nhưng lập tức khuỷu tay bị người bên cạnh ôm lấy, “Nếu đã đến đây, ba người chúng ta cùng uống một ly trà xem như quen biết.”
Dù sao, Tiểu Cửu Cửu cũng sẽ không để bụng để vị quân gia kia ở sau đài nghe Nhị gia hát thêm nhiều một chút.
Kịch trong vườn, đoàn người như loạn như say.
Kịch ngoài vườn, dải lụa bầu bạn với trăng.
Tiên lạc đã dừng, gió hạ khẽ say
Tề Bát gia bước ra khỏi rạp hát nâng nâng kính mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng cong như lưỡi liềm trên trời, lại giống như tách trà xanh mới nguội.
Sau đó khoé miệng nở ra một nụ cười yếu ớt.
Vì vậy, mùa hè này nên uống nhiều trà xanh.