Cửu Môn Ký Sự

Chương 151 :

Ngày đăng: 23:16 21/04/20


Lúc Ngô Lão Cẩu nói chuyện, đáy mắt trong trẻo dị thường, hoàn toàn không thấy vẻ mờ mịt khi say rượu.



Bọn họ cũng đều biết nói những lời này ra là có ý gì. Khi cả hai đều ý thức rõ ràng được thân phận và địa vị của mỗi người, như vậy những chuyện phát sinh kế tiếp sẽ không phải là nhất thời xúc động, cũng không phải say rượu làm loạn, mà là cùng nhau thừa nhận đây là ngươi tình ta nguyện. Chỉ là, ngoại trừ là một con người bình thường, bọn họ còn phải gánh vác theo cái danh Cửu Môn.



Vai vác lưng đeo trọng trách hơn người, khẳng định bọn họ không thể hứa hẹn gì với nhau, chỉ là tình cảm, trả giá, trách nhiệm, quan hệ, ước định, sinh tử, và tất cả những thứ trong tương lai.



A, dù sao đều là nam nhân, cũng không để ý chuyện này. Hắn không cầu kinh thiên động địa, cũng không muốn lưu danh muôn thuở. Chẳng qua chỉ là một đêm ham muốn, chứng minh kiếp sau còn có thể gặp lại.



Ngô Lão Cẩu ước chừng thấp hơn Trương Khải Sơn nửa cái đầu, lúc này hai tay lại đặt trên vai hắn, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Trương Khải Sơn không chút tránh né. Nhưng khiến y có chút tức giận chính là, đôi mắt kia được che dấu dưới vành nón khiến người ta không nắm bắt được ý cười trong đó. Y đương nhiên biết ý cười này từ đâu mà đến, ánh mắt này y đã nhìn tháy rất nhiều lần, là loại ánh mắt hiểu rõ và sáng tỏ.



Kỳ thật, y cũng không muốn phải giấu diếm gì cả, nói cách khác y biết mình không lừa được Trương Khải Sơn. Sở dĩ đêm nay uống thành như vậy, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác muốn lừa mình dối người. Nếu nói say thật rồi, nhưng thật ra từ đầu đến cuối y vẫn cố giữ lại một tia ý thức. Mọi người đều nói rượu có thể tăng lòng can đảm, nếu là bình thường, y nhất định sẽ không làm loại chuyện nửa đêm nửa hôm dựa vào người Trương Khải Sơn mà ngủ thế này.



Có lẽ Trương Khải Sơn không biết được nguyên nhân mà ban đầu y say rượu, nhưng sau khi hai người hôn nhau xong, phản ứng tự nhiên của cơ thể đều không gạt được hắn, có thể cảm nhận được cảm giác ngọt ngào lưỡng tình tương duyệt từ đối phương.



Ngô Lão Cẩu còn có loại cảm giác giống như bị người ta lột hết quần áo rồi đem ra phơi nắng, vì thế trong giọng nói lại lần nữa mang theo ý tức giận đến nghiến răng: “Tôi thay đổi chủ ý.”



“Quá muộn rồi.” (=)))



Ý đồ mờ ám trong lời nói chưa biến mất, bàn tay bên hông lại mạnh mẽ siết lại lần nữa, người mặc quân trang đưa tay bóp chặt cằm đối phương hôn mãnh liệt.



Bàn tay sau gáy dùng sức rất lớn, nhưng cũng không thô bạo. Trong lòng Ngô Lão Cẩu chợt nghĩ đến, người này tuy rằng bình thường đều nghiêm túc, nhưng thật ra vẫn rất ôn nhu. Hai người dường như sắp dán lại với nhau, quân phục làm bằng chất liệu cứng đè trên người có chút đau, y thừa lúc đang thở muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, nhưng bàn tay bên hông thật sự rất mạnh, căn bản không giãy ra được.



Hôm nay y mặc áo khoác bạch mã như ngày thường, chật liệu có hơi mỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Trương Khải Sơn truyền đến. Có lẽ cảm nhận được y đang khó chịu, nụ hôn nồng nàn lúc trước biến thành gặm cắn nhẹ nhàng, nhưng cảm giác ngứa ngứa mềm mềm càng làm cả người y thêm khó chịu, chỉ đành phải hơi hơi nheo mắt nghiêng người sang tự động dâng hiến. Không ngờ lúc này bên hông chợt lạnh, sau khi áo bị vén lên thì bên trong nhanh chóng được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp.



Y chưa bao giờ bị người khác chạm vào như vậy lập tức phản xạ theo ý thức trở tay chụp lấy cái cổ tay đang bám bên hông mình, thân thể lùi về phía sau tránh né, kết quả là hai hàm răng đập vào nhau một cái. Cảm giác đau đớn từ từ lan tới não, còn chưa kịp kêu gào, mùi máu tươi từ khoang miệng cũng đã tràn lên chóp mũi.



Ngô Lão Cẩu liếm liếm đôi môi bị chảy máu, ngẩng đầu nhìn, thấy môi Trương Khải Sơn vì va chạm khi nãy mà cũng rươm rướm máu, mà mặt hắn lại càng ngày càng đen. Cũng không phải y chưa thấy Trương Khải Sơn nổi điên, cho nên lúc ấy đã quyết định suốt đời không để lửa của người kia cháy trên người mình. Nhưng hiển nhiên, hành động vừa rồi của y đã khiến tâm tình đối phương kém đi nhiều rồi.



Ông khinh, lão tử làm sao biết ngài tự nhiên lại thò tay vào, vừa rồi là phản ứng bình thường!



Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Ngô Lão Cẩu vừa tự chối bỏ trách nhiệm, vừa đánh mắt nhìn qua chỗ khác, cười ha ha nói: “Lạnh quá, tôi muốn tắm nước nóng trước.”



Nhìn thấy ánh mắt người trước mặt nhìn vu vơ đi đâu, cho dù đôi môi xinh đẹp của y bị nhuộm màu máu thì nhan sắc vẫn vô cùng nhu hoà, Trương Khải Sơn chỉ nhấp nhấp môi, hoàn toàn phối hợp ngoài ý muốn: “Được.”



Khi toàn thân đã thoải mái ngâm mình trong nước ấm, ngẩng đầu nhìn sàn nhà đã bị hơi nước bao trùm có chút mơ hồ, Ngô Lão Cẩu mới bừng tỉnh mình vậy mà đã trực tiếp theo Trương Khải Sơn về Trương gia mà không phải là nhà mình.



Y nâng tay sờ đôi môi bị thương, trên mặt tựa hồ vẫn còn hơi ấm của ai đó.



Ngô Lão Cẩu không biết từ khi nào mình đã ôm một loại thái độ không giống với những người khác dành cho Trương Khải Sơn. Có lẽ là từ mấy tháng trước hắn đột nhiên tin tưởng mình một cách kỳ lạ, có lẽ là từ khi hắn cứu mình trong đấu, có lẽ là vào cái khoảnh khắc hai người nhìn vào mắt nhau cũng không chừng.



Nếu miễn cưởng cho một cái lý do, nam nhân này cứ như thể là thông thấu được y, y chỉ là tham lam lưu luyến cảm giác an toàn trong đó và cảm giác đồng sinh mà thôi.



Mọi người đều có tham lam và dục vọng.



Danh cũng được, lợi cũng được, y thành danh từ khi còn trẻ, cũng không lo lắng chuyện ăn mặc. Một mình qua nhiều năm như vậy, thống khổ và gian nan đã từng trải qua cũng không muốn nói với người khác. y thừa nhận mình chưa dựa dẫm vào bất cứ ai, chỉ dựa vào bàn tay này để đổ đấu, không sợ trời không sợ đất, nói là y thích hợp cũng được, di truyền cũng được, nếu từ nhỏ đã như vậy, cái gọi là làm một nghề yêu một nghề, y cũng không ghét cái nghề mà mình đang làm.



Nghiêng ngã bước tới, y cũng nếm qua không ít đau khổ. Có lần suýt bị bánh tông chọc thủng phổi, xui xẻo đụng vào minh khí rồi không cẩn thận bị rơi xuống nước cũng có. Trên thực tế, nếu không phải trời sinh y tính cách sáng sủa, nhiều năm giao tiếp với đồ cổ như vậy, nhất định sẽ mắc phải chứng bệnh mặt than.



Đã nhìn thấy rất nhiều người tranh đấu với người gay gắt, thậm chí cũng không tiếc một đao ngươi tử ta vong, nên Ngô Lão Cẩu vẫn thích ở cùng với loại quái vật đơn thuần không có suy nghĩ cũng không có tâm địa hiểm ác hơn. Tại cái nơi tràn ngập mùi thi thối, có thể mang lại thu hoạch, không chỉ có minh khí để duy trì kế sinh nhai, còn có cảm giác thành tựu khi đơn giản dùng chính sức mạnh bản thân giành thắng lợi. Nhưng kể từ đó, thiếu khuyết duy nhất chính là, cảm giác ấm áp giữa người với người.



Bởi vì y gần tuổi với Giải Cửu và Tề Thiết Chuỷ, bình thường thường xuyên lui tới, nói chuyện cũng không có trở ngại. Ngày thường đều là bằng hữu không có gì giấu diếm, cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện cơm bữa, nhưng vẫn thiếu một thứ có tên là ăn ý. Y không thể lạnh nhạt nhìn thấu thế sự như Tề Thiết Chuỷ, cũng không có trái tim mưu tính và khả năng dự đoán như Giải Cửu, điều y có thể làm, chính là mỗi ngày còn sống thì cố gắng vui vẻ, và cố gắng làm cho người bên cạnh cảm nhận được vui vẻ. Cho nên, trước mặt người khác y vẫn cười ha hả, phiền muộn gì đó khi vừa ngủ liền ném ra sau đầu.




Cảm giác khó chịu khiến người dưới thân rên lên một tiếng, nhưng y ngọ nguậy một hồi lại không cử động nữa. Y biết, động tác của đối phương đã ôn nhu hết mức có thể rồi, cũng chỉ có lúc này, mới có thể tự mình chiếm hữu sự ôn nhu của người đàn ông luôn phải duy trì hình tượng uy nghiêm trước mặt người khác này. Mà có thể độc chiếm được sự dịu dàng này của hắn cũng là một loại hạnh phúc.



Lúc ngón tay thứ ba tiến vào cả hai người đều nhẫn nại đến mức vô cùng thống khổ, nơi chưa bao giờ được khuếch trương quả thật rất chặt, ba ngón tay tiến vào đã không dễ dàng, càng khỏi nói đến cái thứ muốn vào kế tiếp.



“Đừng lo, vào đi. Cùng lắm thì ngày mai lão tử dậy không nổi.” Ngô Lão Cẩu cắn răng, nâng mắt nhìn, bày ra bộ dạng anh dũng hy sinh.



Nhịn không được bật cười ra tiếng, Trương Khải Sơn vẫn giữ tư thế không động. Hắn biết đối phương đang lo lắng hắn chịu không được, cho nên chính mình cam chịu đau đớn sắp tới. Nhìn thấy ánh mắt trắng đen rõ ràng của người bên dưới, hắn cúi người hôn lên mi mắt y.



Nếu cậu nguyện ý chịu đựng đau đớn, vậy thì ta chịu đựng quá trình này cũng rất đáng giá.



Khải qua quá trình khuếch trương dài dòng, dài đến mức Ngô Lão Cẩu quyết định nhắm tịt mắt mặc cho đối phương bày bố, cuối cùng lúc sắp ngủ đến nơi, bên tai vang lên thanh âm mờ ám khàn khàn của Trương Khải Sơn: “Sắp vào rồi đó.”



“A……… ưm a……” Cho dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng cơ thể đột nhiên bì xỏ xuyên qua vẫn khiến y có chút không biết nên làm sao. Khoảnh khắc bị tiến vào, cả người y co rút một trận. Tựa hồ nghe được âm thanh xé rách đau đớn từ dưới thân truyền đến, cả người y như bị kéo căng ra, bàn tay ôm chặt lưng đối phương cũng bị dùng sức quá nhiều mà trắng bệch.



Khốn khiếp, biết đau như vậy thì thà là xuống đấu bắt bánh tông còn vui vẻ hơn. Thanh âm đứt quãng trong cổ họng biến thành nức nở, âm tiết phát ra không bình thường được nữa.



Ngô Lão Cẩu khó chịu, Trương Khải sơn cũng không có chỗ nào tốt, Sau khi đâm vào hắn cũng đau đến mức ra mồ hôi lạnh, an ủi hôn hôn môi đối phương, hắn đánh phải làm cho cả hai thả lỏng để cùng nhau thích ứng.



Hôn môi một hồi cuối cùng làm cho người dưới thân thả lỏng cả thể xác và *** thần, Trương Khải Sơn đỡ lấy thắt lưng y bắt đầu cử động. Cảm giác thân thể bị lấp đầy khiến cho Ngô Lão Cẩu có chút choáng váng, nhưng sau cơn đau, khoái cảm ập đến chiếm đóng toàn bộ giác quan của y. Bọn họ dán chặt vào nhau, gần đến mức y không còn phân biệt rõ bộ phận nào mới là của mình, bộ phận nào mới là của Trương Khải Sơn.



Nhiệt độ nóng rực, cảm giác đau đớn sảng khoái, thân thể hoà làm một, tiếng rên rĩ đầy dục vọng, cảm giác hoan ái, rất cả tất cả đều chân thật như vậy.



Lúc này, bọn họ chỉ là hai con người bình thường. Không có Cửu Môn, không có âm mưu, không có hãm hại, không có hạ đấu, không có chiến tranh, không có quân đội, không có sau này, không có bí mật gia tộc, không có gánh vác trọng trách, cũng không có lừa dối.



Tại cái thời đại chiến tranh loạn lạc này, cảm nhận được sự sống của nhau, cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Không cần gì nữa.



“Trương……. Trương……. Khải Sơn……A…….” Thanh âm đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, hai tay y nắm chặt chiếc giường, đang lúc cơ thể không ngừng va chạm nhau mà không nhịn được ngẩng đầu lên, trước mắt tràn ngập một màn hơi nước mù mịt, nhìn rõ ràng người và cảnh vật xung quanh.



Trương Khải sơn cúi người có chút điên cuồng hôn môi y, đôi môi vốn đã bị thương bởi vì động tác kịch liệt mà lại toét ra lần nữa, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu ngọt tanh. Mái tóc chưa kịp khô lại vì mồ hơi mà lại thấm ướt dính chặt trên trán, giương mặt rất ít khi có biểu tình mà bây giờ đột nhiên cũng có chút quyến rũ động tình.



Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu nở nụ cười.



Động tác vẫn không dừng lại, Trương Khải Sơn nhấc mi: “Sao rồi?”



“Không có gì……… thì ra ngài……… a……… cũng có biểu tình……. như vậy……..” Dưới dưới thân khó khăn lắm mới nói được vài câu đứt quãng, “Thật………tốt………”



Trương Khải Sơn nghe vậy đột nhiên dừng lại.



Hắn bỗng đưa tay xoa hai má người lúc nào cũng cười tươi bên dưới, đúng là khí chất của một tên trộm mộ không hề giống với mọi người khiến hắn đắm chìm trong đó, bọn họ có thể gặp gỡ nhau cũng như tận hưởng cảm giác bên nhau quý giá này, bất kể tương lai ra sao, mặc dù sau này trong truyền thuyết bọn họ chính là Trường Sa Cửu Môn Phật Gia và Ngũ gia, dù cho từ nay về sau Nhất và Ngũ không thể cùng nhau xuất hiện, giờ khắc này đối với bọn họ mà nói, đều rất đáng giá.



Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Khải Sơn một cách kỳ quái, đang định nói, liền cảm thấy thân mình bay lên trời, vì đối phương dựa theo tư thế vừa rồi nâng y ngồi dậy. Tư thế ngồi khiến bọn họ đạt đến một chiều sâu chưa bao giờ chạm tới, không ngừng ra vào, khoái cảm mãnh liệt chìm ngập trong ham muốn như đòng điện chạy qua toàn thân, y ngẩng cao đầu, cả người như được đặt vào giữa ngọn sóng, không ngừng bị ngọn sóng xông tới và vùi lấp, mãi cho đến khi cả hai đánh mất tất cả cảm giác dục vọng. Khi đợt sóng cuối cùng ập vào bờ, sau khi trong đầu có một luồng ánh sáng trắng chạy qua, và chính mình phóng thích, y cũng cảm nhận được chất lỏng nóng rực chảy vào trong cơ thể mình, hai người tựa hồ hoà nhập lại làm một.



Sau khi phóng thích khiến cho người vốn đã say rượu nên cơ thể có chút mệt mỏi đã hoàn toàn thoát lực, thanh niên trẻ dựa vào vai người nam nhân không cử động. Tiếng thở dốc dày đặc của cả hai lượn lờ khắp căn phòng mãi không tiêu tán, trao đổi hô hấp cho nhau trong bóng đêm, mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi trên trán, đã trở nên lạnh lẽo.



Ngô Lão Cẩu không nhớ mình ngủ vào lúc nào, chỉ lờ mờ nhớ được Trương Khải Sơn đã tắm rữa cho cả hai, sau đó còn hôn nhau một cái dài thật dài, rồi nhắm mắt ngủ trong hỗn loạn.



Ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời nhạt nhẽo, nâng tay khẽ đẩy mái tóc ẩm ướt của người ý thức không rõ ràng bên cạnh, Trương Khải sơn cúi người hôn lên môi y, nhìn theo dáng ngủ của y một hồi, nhịn không được mà khẽ nâng khoé miệng.



“Biểu tình khi ngủ đúng là ngây thơ.”