Cửu Môn Ký Sự
Chương 17 :
Ngày đăng: 23:15 21/04/20
Ngô Lão Cầu tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh suốt cả đường cuối cùng cũng đến được Bắc Bình, nhưng bọn họ không lái xe vào thành, mà trực tiếp đi đến núi Thiên Thọ ở ngoại ô thành Bắc. Lúc đến núi Thiên Thọ, đã là sáng ngày thứ ba.
Xe dừng ở ngoài rừng Bạch Lâm. Cánh rừng rất đẹp, mặc dù hiện tại mặt trời đã lên cao, nhưng cả cánh rừng vẫn bị sương dày bao phủ, càng đi vào trong sương mù càng dày đặc, vào khoảng trăm mét đã bắt đầu không nhìn rõ cảnh vật. Hơn nữa cây cối ở đây san sát nhau, xe không thể chạy vào.
Tuy là sau khi xuống xe thân mình còn chút bay bổng, nhưng chung quy Ngô Lão Cẩu cũng ngủ hết hai ngày, *** thần xem như không tệ. Y chỉ lo lắng Chung Thanh lái xe không ngừng suốt một ngày một đêm, bây giờ không nghỉ ngơi gì mà trực tiếp hạ đấu, không biết hắn chịu được không.
Chung Thanh yên lặng mở thùng xe dự bị, lấy một cái túi đưa cho Ngô Lão Cẩu, nói: “Bên trong đều là công cụ được chuẩn bị, mấy cái khác Phật Gia cũng đã cho người chuẩn bị tốt.” Sau đó, hắn sửa sang lại túi của mình, liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái: “Trước kia huấn luyện dã chiến trong quân đội, cũng liều mạng thức mấy ngày mấy đêm như bây giờ.”
Ngô Lão Cẩu có chút xấu hổ khi suy nghĩ bị nhìn thấu, nhưng lập tức im lặng —– người trong thời loạn lạc có thể đặt được thành tựu, luôn có những đau khổ của bản thân không muốn để người khác biết.
Chính là, sao mình và Chung Thanh tới rồi mà, những người khác đâu?
Ngô Lão cẩu hơi hơi nhíu mày, ôm Tam Thốn Đinh đứng một bên nhìn thấy Chung Thanh chém ngã một gốc cây nhỏ, sau đó kéo đặt lên nóc xe, dùng lá cây để che dấu chiếc xe.
Huống chi, Ngô Lão Cẩu có một tâm quyết để tự trấn an mình là không nhìn tới coi như không xảy ra. Trước mắt nếu Tam Thốn Đinh không sủa cảnh báo, chứng minh phía trước cũng không có gì nguy hiểm. Như vậy, có thể giải thích là Chung Thanh gặp chuyện, nhưng thân thủ hắn không tệ đến mức gặp đánh lén mà cũng không kịp kêu một tiếng. Một loại giải thích khác là mình đang rơi vào ảo giác, ngăn cách với cảnh thật.
Chỉ là, hiện tại bốn phía đều là sương mù dày đặc, phải chạy đi đâu mới có thể chạy ra khỏi chướng khí này?
Ngô Lão Cẩu đưa tay vuốt lông Tam Thốn Đinh, cúi đầu thở dài: “Mày biết phải đi hướng nào không?”
Tam Thốn Đinh chớp chớp đôi mắt màu ngọc, bỗng nhiên hướng bên phải ‘gâu’ một tiếng.
Ngô Lão Cẩu cười cười: “Là bên kia sao?” Y vừa nhìn sang bên phải, dường như thấy một bóng người mơ hồ, nhìn không rõ. Vừa chớp mắt một cái, lại không thấy nữa.
Cắn chặt răng, Ngô Lão Cẩu nhấc chân về phía người kia vừa xuất hiện. Vô luận như thế nào, đi qua nhìn một cái vẫn tốt hơn là bất động một chỗ. Vậy mà, lúc y đi qua chỗ bên đó, người đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, tựa như xuất hiện tựa như không.
Đúng lúc này, Ngô Lão Cẩu nghe được tiếng ngọc va vào nhau rất nhẹ, thanh âm cứ thoáng qua bên tai nhưng lại không rõ ràng. Không do dự, y lại nhanh chân bước đến. Quá nhiên, lúc y đi đến bên đó, bóng người kia lại xuất hiện, nhưng lần này lại là bên trái.
Một người một bóng cứ như con mèo trốn trong rừng cây, đến khi trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm mắng một tiếng nói má nó chẳng lẽ một cao thủ đổ đấu trẻ tuổi như tao không chết trong tay bánh chưng mà phải chết trong tay một cái bóng quỷ trong sương mù, y phát hiện sương mù xung quanh càng lúc càng mờ nhạt, sau đó mấy bóng người quen thuộc đập vào mắt, giây tiếp theo lại nghe được giọng nói đầy sức sống của A Sinh: “Ngũ gia! Là Ngũ gia!”