Cửu Môn Ký Sự

Chương 171 : Trương tiểu ngũ – phần 12

Ngày đăng: 23:16 21/04/20


Ngày đó Giải Cửu tự mình mang Tiểu Ngũ hoàn toàn không mất cọng lông tóc nào tiễn về tận Trương gia.



Ngày hôm sau kể từ ngày Trương Khải Sơn rời khỏi Trường Sa, quản gia Trương gia đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ người thứ hai đến bái phỏng, ai ngờ mặt trời đã lên cao mà vẫn không có chút động tĩnh.



Hắn kinh ngạc lẽ nào dự đoán nhầm, Tiểu Ngũ lại run run đi tới, nói ở nhà buồn đến phát cuồng, muốn ra đường chơi.



Tính tình của con trai thích quậy phá, không bó buộc được.



Nhưng quản gia nhíu nhíu mày, vì để đạt hiệu quả mà căng mặt cảnh cáo, không đồng ý.



Đứa nhỏ nghe vậy hít hít cái mũi, nuốt nước mắt đã tràn ra trở vào, cuối cùng vẫn không để nó rơi xuống.



Quản gia thầm than, thiếu chút nữa đã nói ‘được’, nhưng lo lắng bên ngoài không an toàn, cuối cùng vẫn không nói gì.



Vì thế cả ngày đứa nhỏ đều ôm Nhu Đinh Đinh ngây người ở nhà, tự tiêu khiển bằng cách kéo lông con chó nhanh nhiều hình dạng khác nhau.



Tới ngày thứ ba, đợi nửa ngày mà cửa lớn vẫn không một bóng người, bên trong thành cũng không có động tĩnh gì lạ, cuối cùng quản gia cũng thoáng yên lòng.




Quản gia nghe người nọ nói chuyện câu trước câu sau đều không rời Phật Gia, vì thế chỉ khẽ mỉm cười, không tiếp lời.



Hai người đi một vòng trên đường, đứa nhỏ cũng ồn ào cả đường, đi hoài như vậy cũng mệt.



Bất quá có lẽ sau bữa cơm chiều lại uống nhiều trà, lúc trên đường về nhà đứa nhỏ vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quản gia, lại cắn môi dưới không nói gì.



Quản gia nghi nghi, chỉ đành hỏi: “Có chuyện gì?”



Đứa nhỏ hé miệng, thấp giọng nói: “Muốn đi tiểu.”



Quản gia dở khóc dở cười, sau đó dẫn đứa nhỏ đến trước một cái hẻm, nói: “Đứng tiểu ở góc tường cũng được.”



Ai ngờ đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói lời nào cũng không động đậy.



Quản gia thở dài, cười mắng: “Tiểu quỷ, sợ ta nhìn hàng của con?”



Nhưng vẫn là xoay người, dẫn đứa nhỏ quẹo vào góc tường của một con hẻm nhỏ, bản thân đứng bên ngoài chờ.



Đứa nhỏ le lưỡi, vén vạt áo đi vào góc tường.



Nhưng mà, quản gia ở bên ngoài chờ suốt hai phút cũng không thấy đứa nhỏ đi ra, trong lòng nói chẳng lẽ đứa nhỏ này nhịn tiểu cả buổi sáng rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, thầm nói không đúng, xoay người hai ngước đến góc tường, vừa nhìn hồn phách suýt chút nữa cũng bay biến: Cả hẻm nhỏ trống không, không thấy bóng dáng đứa nhỏ đâu.