Cửu Môn Ký Sự
Chương 86 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Tuy không ngửi được mùi, nhưng Ngô Lão Cẩu đã cảm nhận được cổ họng và phổi đau nóng như thiêu đốt.
“Cố gắng che mũi miệng lại đừng để hít khí a-xít quá nhiều, nếu không sẽ ăn mòn đường hô hấp và phổi.” Đột nhiên, Trương Khải Sơn biến sắc, quay đầu quát A Sinh, “Rời khỏi cái thi kén đó ngay!”
A Sinh đang thử xé áo làm thành mảnh vải để che miệng và mũi, nhất thời không kịp phản ứng, liền phát hiện một bóng đen bay qua trước mặt, chính là Hắc Bối Lão Lục bên cạnh nhanh mắt đạp sống đao đánh cái thi kén kia vào vách tường.
Lúc nó sắp đập vào tường, cái thi kén vốn đã bị bao bố trùm lên lại vươn ra một cái móng vuốt màu đỏ, trực tiếp cắm vào vách tường cố định thân mình.
Bên tai nổ vang tiếng súng.
Súng của Trương Khải Sơn nhanh, đao của Hắc Bối Lão Lục còn nhanh hơn.
Khoảnh khắc viên đạn không bắn trúng móng vuốt, một thanh đao đã phân thây cái thi kén, huyết thi lăn lốc trên đất hai vòng rồi đột nhiên dừng lại, mà móng vuột còn dính trên tường, còn khảm một viên đạn sắt mà Trần Bì A Tứ bắn ra một giây trước.
Trong lúc phát sinh biến cố, mọi người rất nhanh lui đến vách tường. Thấy con thi kén chậm rãi cử động trong bao bố, chỉ chốc lát sau, một con anh thi từ bên trong từ từ bỏ ra.
Trương Khải Sơn đưa tay đỡ lấy y, nói: “Bọn họ, ý của cậu là A Tĩnh và Trương Ngọc Lân?”
Ngô Lão Cẩu dựa vào người hắn, từ từ bình phục, gật đầu nói: “Chỉ sợ lúc mộ nhãn mở ra, bọn họ cũng vừa đến đây, không ngờ toà mộ lại sống lại, trước khi bị cắn nuốt đành phải để Tam Thốn Đinh lại.”
“Lúc chúng ta đến đây mọi thứ đều bình thường.” Hoắc Tiên Cô nghe vậy hơi chau mày.
“Sống lại cũng không giống nhau, cần một thời gian nhất định.” Ngô Lão Cẩu lắc lắc đầu, nói: “Nếu đoán không sai, có thể bọn họ trở tay không kịp chỉ có một khả năng, là trong lúc không phòng bị bị kéo vào lòng đất.”
Bán Tiệt Lí đột nhiên hừ một tiếng, hiển nhiên vừa rồi đánh nhau lại thêm mùi a-xít nồng nặc khiến cho mọi người đều mất kiên nhẫn: “Các người từ bên dưới lên, chẳng lẽ không phát hiện gì bất thường?”
Ngô Lão Cẩu cười khổ, nói: “Bên dưới có vô số đường hầm, nhưng theo tôi đoán nếu lối ra ở đây có thể thay đổi theo hoạt động của mộ, như vậy thì chỗ nào cũng có thể sinh ra biến hoá.”
Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Nhân lúc hoạt động của mộ còn chưa dừng hẳn, đập một cái chẳng phải sẽ biết sao?”