Cựu Mộng
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Tiểu Duệ, tôi yêu em.
Giọng đàn ông trầm thấp vang bên tai, bàn tay nóng rực di chuyển trên cơ thể, khơi mào dục vọng xa lạ nơi cậu.
Hai mắt Lâm Gia Duệ phiếm hơi nước, ngón tay run rẩy nắm chặt ga giường. Cậu giãy dụa muốn khép chân lại bị người đàn ông phía trên giữ lấy đầu gối mở rộng ra, dị vật to lớn xâm nhập vào trong cơ thể, lần lượt chạm vào nơi mềm mại nhất của cậu, lửa nóng mà dâm mĩ, khiến cậu bật ra tiếng rên khàn khàn.
“Ưm… chú…”
“Ngoan, đừng sợ.”
Lâm Dịch cúi xuống hôn lên đôi mắt ướt nước của cậu, giọng điệu dịu dàng, nhưng động tác dưới thân càng hung mãnh, hung hăng đâm vào nơi nhỏ hẹp mà ấm nóng của Lâm Gia Duệ, mang đến cho cậu thêm nhiều đau đớn cùng vui thích.
Phần eo Lâm Gia Duệ nhức mỏi, phía đưới là khoái cảm khó nói nên lời, không tự chủ cậu bám chặt lấy bả vai Lâm Dịch, thân thể đong đưa theo từng nhịp của hắn.
Tiếng cơ thể va chạm vang khắp phòng.
Khi Lâm Dịch bắn toàn bộ trong cơ thể cậu, Lâm Gia Duệ cảm thấy trái tim mình như nhảy ra ngoài, hai đùi co giật, trước mắt cậu sáng lòa mơ hồ.
Hai mắt cậu mở to, thất thần, hồn phách tựa như đang ngao du bốn phía, chớp mắt cảnh tượng cũ hiện ra, cậu áo mũ chỉnh tề đứng ở phòng khách tòa nhà chính Lâm gia. Phòng khách này vốn không lớn nhưng giờ nội thất đã được chuyển bớt, chính giữa là một cái bàn tròn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phía trên là ngọn đèn chùm bằng pha lê, trông thật giống nơi tổ chức tiệc. Bên cạnh đặt hai bàn mạt chược, đi tới đi lui toàn nhưng gương mặt quen thuộc, rất náo nhiệt.
Lâm Gia Duệ nhìn khắp nơi, nhất thời không nhớ nổi sao mình ở đây, tại sao Lâm gia bỗng nhiên nhiều người thế? Mãi đến khi có mấy người quen lại chào hỏi cậu mới dần nhớ: đúng rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi của Lâm lão gia tử, họ hàng và bạn bè thân thiết đều đến dự.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút không tự nhiên, chỗ nào đó không đúng, nhưng tầm mắt vừa chuyển liền thấy Lâm Dịch đang đứng dựa tường. Lâm Dịch vẫy tay với cậu, cậu chẳng nghĩ được gì nữa, toàn tâm toàn ý tiến về phía hắn.
“Sao rồi?” Lâm Dịch lặng lẽ kéo tay cậu: “Đã chọn xong trường chưa?”
Đau đớn chui thẳng xuống đáy lòng.
Lâm Gia Duệ ngược lại nhẹ thở ra, đưa tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Lâm Dịch bị tiếng hét của cậu đánh thức, mơ màng mở mắt hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Gia Duệ nhìn chằm chằm hắn, tựa như chưa phục hồi tinh thần, lúc sau mới nói: “Ừm, tôi mơ bị quái vật đuổi bắt.”
“Hừ, trẻ con.” Lâm Dịch nhỏ giọng thầm thì, đưa tay kéo, vỗ nhẹ lưng cậu, “Trời vẫn chưa sáng, ngủ thêm lúc nữa đi.”
Thân thể Lâm Gia Duệ cứng đờ, nhưng không lên tiếng, ngược lại thuận theo, nằm gọn trong lòng hắn. Cậu đương nhiên không ngủ được, chỉ có thể mở to mắt trong bóng tối, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của Lâm Dịch, xác định người bên cạnh đã ngủ cậu lẳng lặng xuống giường, vào bếp rót chén nước.
Không ngờ tay phải của cậu run rẩy quá chút nữa không cầm nổi cốc, sánh không ít nước ra ngoài.
Lâm Gia Duệ vội lấy tay kia đè lại.
Không việc gì.
Cậu ngửa đầu uống cạn cốc nước lạnh, tự nói với mình, chỉ là người kia nói yêu cậu thôi mà. Chẳng qua là mộng cũ kéo đến, ở thời điểm cậu không phòng bị đâm một nhát vào ngực thôi mà.
Không có gì phải sợ.
Cậu sớm đã quen.