Cựu Mộng

Chương 36 :

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Mặt trời ngày càng lên cao, màu vàng cam chiếu khắp mọi nơi, người cậu cũng dần ấm.



Lâm Gia Duệ không biết bản thân đã ngồi ở đây bao lâu, ngồi đến khi hai chân run rẩy, mới đừng lên hoạt động một chút. Tiếp theo, cậu cởi áo khoác trên người, chỉ mặc chiếc áo phông đi về phía biển.



Cậu vốn sợ bơi, từng trầm mình trong nước, về sau không dám đến gần nước nữa. Cậu thật sự sợ, sợ bản thân không kháng cự được sức hấp dẫn của cái chết. Cậu trước kia phí hoài bản thân chỉ vì một người không thương mình, giờ một lần nữa đi vào, là để… vượt qua sợ hãi.



Một người, trước tiên phải yêu bản thân, rồi mới có thể yêu được người khác đúng không?



Nước biển lạnh lẽo dần dâng cao.



Đầu tiên là mắt cá chân, rồi quá đầu gối, cuối cùng đến ngực.



Lâm Gia Duệ cả người phát run, một màn như hiện ra trước mắt, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, ra sức đi tiếp.



Lần đầu tiên, Lâm Dịch dạy cậu hút thuốc, cậu bị sặc khói đỏ bừng mặt.



Lần đầu tiên, cậu thừa dịp Lâm Dịch ngủ say, lén hôn môi hắn.



Lần đầu tiên, cậu mượn rượu thổ lộ với Lâm Dịch.



Lần đầu tiên, Lâm Dịch dịu dàng vô cùng… nói thương cậu…



Bước từng bước, nước biển cao đến bên miệng, khiến Lâm Gia Duệ ho.
“Không biết là may mắn hay bất hạnh, cậu cuối cùng vẫn sống. Nhưng suốt mười năm, cậu đều sống đi sống lại những cảnh trong mơ, cậu vừa thấy hổ thẹn với người nhà vừa khống chế không được yêu thương người kia. Mà người đó mai danh ẩn tích mười năm, cuối cùng lại xuất hiện.”



Lâm Gia Duệ nói tới đây, khẽ nở nụ cười: “Cậu cảm thấy sợ hãi, không biết người kia có thật yêu mình hay không, hay là vì hận ý khó tiêu, lại tính toán đến tra tấn cậu lần nữa?”



“Không phải, người kia muốn…”



“Có lẽ là thật lòng nhỉ? Nhưng cả đời dài như thế, có thể ngày nào đó, bỗng nhiên lại phát sinh biến cố đáng sợ? Cậu không ngừng nghĩ, rồi bị vây trong sợ hãi không thoát ra được.”



Cơ thể Lâm Dịch lảo đảo, một câu cũng không nói nổi.



Lâm Gia Duệ vô cùng thân thiết ôm vai hắn, nói: “Một người không bỏ xuống được hận thù thấu xương, một người không vượt qua được tổn thương, hai bên phải làm thế nào để ở cùng nhau đây? Chú, chú nói xem, câu chuyện xưa này nên kết thúc thế nào?”



Cậu hỏi xong lại thì thầm: “Chuyện cũ tại sao không bao giờ có kết thúc tốt đẹp? Tôi vì vấn đề này phiền não từ lâu lắm rồi, vừa nãy ở trong biển, khi nếm được hương vị của biển, tôi đột nhiên biết nên làm gì rồi.”



Lâm Dịch cũng biết kết thúc nên thế nào, nhưng hắn không muốn nghe. Chân hắn run rẩy thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, vất vả mới đứng vững, thấp giọng nói: “Tiểu Duệ, đừng nói nữa.”



Giọng hắn ấm ách, chưa bao giờ giọng hắn lại thấp đến thế.



Nhưng Lâm Gia Duệ lắc đầu, vẻ mặt chấp nhất, giống như lúc trước nói thích Lâm Dịch: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần… chỉ cần…”



Tóc Lâm Gia Duệ ướt, đến giờ vẫn còn chảy nước, Lâm Dịch cảm giác từng giọt từng giọt ấm áp dừng trên cổ, rồi chạy dọc xuống ngực, chảy vào tim hắn. Thời gian như dừng lại, bốn phía yên lặng không tiếng động, hắn nghe thấy Lâm Gia Duệ chậm rãi nói: “Quên người đó đi, yêu người khác.”