Cựu Mộng

Chương 44 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Tiền chuộc là giả.



Điện thoại cũng là giả.



Lúc này, Lâm Gia Duệ còn điều gì mà không rõ nữa đây? Là Lâm Dịch và Lâm Gia Văng thông đồng lừa cậu lái xe ra ngoài hóng gió. Mà người thay cậu đi giao tiền chuộc là ai?



Đầu kia điện thoại im lặng.



Lâm Gia Duệ hỏi lại lần nữa: “Lâm Dịch ở đâu?



Giọng nói thô lỗ vang lên, lần này có chút lắp bắp: “Mày, mày nói cái gì?”



“Không cần lừa tôi. Anh là A Văn? Hay là tóc vàng? Mặt Sẹo đâu?”



“Anh Mặt Sẹo và lão Đại ra ngoài rồi.”



Được, được lắm.



Lâm Gia Duệ thầm hít một hơi, hỏi: “Bọn họ đi đâu? Có phải kho hàng bỏ hoang ngoại ô đúng không?”



Người bên kia điện thoại nhất thời nóng nảy: “Tiểu thiếu gia, cậu ngàn vạn lần không thể đi! Lão Đại nếu biết, sẽ lột da tôi mất!”



“Như thế nào? Rất nguy hiểm?”



“Tiểu thiếu gia, ngài không biết, đại thiếu gia lần này không phải chỉ đơn giản là đánh bạc, cậu ấy còn ngủ với vợ người ta nữa kìa! Đối phương cho dù đã nhận tiền chuộc cũng không dễ dàng bỏ qua đâu. Lão Đại muốn tìm người trung gian giải hòa, không thành, nên mới quyết định tự mình đi cứu người.”



“Tôi đã biết.”



“Tiểu thiếu gia, cậu…”



Lâm Gia Duệ không đợi gã nói xong liền cúp máy, lần nữa nhảy lên xe quặt lái chạy về hướng ngoại ô. Cậu nhớ, sáng nay trước lúc xuất phát, dáng vẻ khi Lâm Dịch mỉm cười với cậu, thì ra khi đó hắn đã lên kế hoạch hết rồi.



Lâm Gia Duệ lái xe rất nhanh. Đã qua thời gian giao dịch, không biết hiện giờ Lâm Dịch thế nào, thuận lợi cứu anh cả hay là…



Cậu thầm hít sâu một hơi, không muốn nghĩ tiếp.



Trời lạnh như vậy mà chờ đến khi Lâm Gia Duệ lái xe đến kho hàng, trên đầu đầy mồ hôi. Cầu tùy ý lau mồ hôi, xuống xe, đi qua liền thấy cánh cửa kho hàng khép hờ, bên trong im ắng không có tiếng động. Là bọn họ thay đổi địa điểm, hay là cậu đến muộn?



Lâm Gia Duệ đưa tay đẩy cánh cửa, cửa sắt cũ phát ra tiếng vang chói tay. Nhờ ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào, cậu thấy trên mặt đất kho hàng trải đầy giấy, vừa đến gần liền phát hiện, là tiền chuộc mà bọn họ chuẩn bị lúc trước.
Đèn xe sáng, Lâm Gia Duệ mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt dọa người: “Chân của chú sao rồi?”



“Không có việc gì,” Lòng bàn tay Lâm Dịch dính máu, khởi động xe nói, “Còn lái được xe.”



Hắn chạy theo con đường cũ, hai bên đều là bờ ruộng, đường gồ ghề, dọc đường đi xóc nảy, ấn chân ga cũng không chạy nhanh hơn được.



Lâm Gia Duệ nhìn kính chiếu hậu, thấy phía sau có đèn xe, “Bọn họ đuổi theo.”



Lâm Dịch thở hổn hển, cắn răng không phát ra tiếng,



Chiếc xe phía sau càng lúc càng gần, Lâm Gia Duệ nghe thấy “Rầm” một tiếng. Lâm Dịch quặt tay lái, thiếu chút nữa lao xe xuống ruộng.



Hắn sờ chân trái của mình, kêu một tiếng: “Lâm Gia Duệ.”



Lâm Gia Duệ đáp: “Cái gì?”



Lâm Dịch chỉ nói hai chữ: “Nhảy xe.”



Lâm Gia Duệ mở cửa xe, quay lại hỏi: “Chú thì sao?”



Mặt Lâm Dịch dưới ánh đèn không còn chút huyết sắc nào. Hắn đưa tay qua, ngón tay chậm rãi mơn trớn môi Lâm Gia Duệ.



Trên môi Lâm Gia Duệ cũng nhiễm chút màu máu.



Lâm Dịch nở nụ cười, sau đó thu hồi tay, nhẹ nhàng hôn ngón tay mình, nhìn cậu: “Tiểu Duệ…”



Hắn bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ đưa tay đẩy cậu ra ngoài.



Lâm Gia Duệ ngã xuống ruộng, lăn vài vòng mới dừng lại. Mặt cậu xám xịt đứng dậy, thấy Lâm Dịch cua một vòng lớn, quay đầu lại.



Ánh đèn xe rất sáng.



Lâm Dịch lái xe lao thẳng vào chiếc xe đi ngược chiều.



Bên tai Lâm Gia Duệ vang lên tiếng ầm rung động. Cậu biết những lời Lâm Dịch chưa nói xong ban nãy là gì.



Hắn nói, tiểu Duệ, tôi yêu em.