Cựu Mộng
Chương 46 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Lâm Dịch hơn một tháng sau xuất viện.
Lúc đó vết thương trên tay Lâm Gia Duệ đã gần khỏi, chỉ để lại vết sẹo mờ mờ. Ngày xuất viện thời tiết không tốt, vừa âm u vừa lạnh, gió thổi rát gò má. Lâm Gia Duệ ngồi trong xe không ra, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Lâm Dịch ra khỏi cổng bệnh viện.
Trong tay hắn chống quải trượng đen tuyền, khi đi đường, chân trái hơi khập khiễng, tuy kì quái nhưng dáng vẻ vẫn cao ngất như cũ.
Lâm Gia Duệ thở dài.
Lâm Gia Văn đảm đương chức vụ lái xe ngồi bên cạnh nói: “Không xuống gọi chú ấy sao?”
“Không cần, không có gì hay để nói cả.”
Lâm Gia Văn nói: “Lâm Dịch lần này vì cứu anh cả mà bị thương, anh còn tưởng chú ta nhân cơ hội này dây dưa, ai ngờ… hừ, coi như chú ta còn tự biết thân phận. Không nghĩ xem chú ta có chỗ nào xứng với em chứ?”
Lâm Gia Duệ: “Ít nhất khuôn mặt không tệ.”
Lâm Gia Văn lắc đầu liên tục, như kiểu không tin em trai nhà mình lại nông cạn thế. Nhưng trải qua sự kiện bắt cóc vừa rồi, quan hệ giữa anh ta và Lâm Dịch dịu đi nhiều, thấy người kia cà nhắc lên xe, không khỏi nói: “Thật ra sự việc đã qua nhiều năm rồi, ân oán năm đó coi như thanh toán xong. Ông nội bệnh mất, một phần là vì sự kiện kia, một phần là áy náy với Lâm Dịch. Em nếu như không buông tay chú ấy được, không bằng…”
Lâm Gia Duệ đưa tay đặt trên tay lái: “Anh ba, lái xe đi.”
Lâm Gia Văn đành phải khởi động xe.
Lâm Gia Duệ từ xa thấy, xe Lâm Dịch rẽ một hướng khác.
Sự kiện bắt cóc qua đi, Lâm Gia Duệ lại đem tinh lực vùi đầu vào công việc, phim điện ảnh mới rất nhanh sẽ bấm máy. Cậu mỗi ngày vội không còn sức nghĩ đến việc khác, chỉ cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã đến mùa xuân.
Thanh minh hôm đó trời mưa phùn.
Lâm Gia Duệ dậy thật sớm, đi đến nghĩa trang.
Sau cơn mưa, đường ẩm ướt hơn, Lâm Gia Duệ không mang gì theo mang theo mấy bó hoa đặt trên mộ. Cậu chăm chú nhìn người thân ngủ thật sâu, có lẽ vài năm sau, cậu cũng sẽ đến đây gặp họ.
Mưa tuy không lớn, nhưng cứ rả rích, rất nhanh làm ướt tóc mai của cậu. Người đến tảo mộ cũng nhiều dần, Lâm Gia Duệ đứng trước mộ ông nội một lúc, đang định xoay người rời đi thì bên tai có tiếng vang lên.
Cộc, cộc, cộc.
Là tiếng quải trượng gõ trên nền đất.
Tim Lâm Gia Duệ hơi động. Cậu theo tiếng quay đầu, thấy Lâm Dịch chống gậy đi tới.
Lâm Dịch mặc bộ đồ màu đen, không mang ô, bả vai bị mưa rơi ướt chút ít. Gậy chống của hắn chống trên mặt đất, tốc độ đi đường so với trước kia chậm hơn nhiều, nhưng khi từng bước bước về phía Lâm Gia Duệ, ngược lại có hương vị hào phóng.
Lâm Gia Duệ đứng im không nhúc nhích, chờ Lâm Dịch đi đến trước mặt, giống như bạn bè lâu lăm chào hỏi hắn.
Lâm Dịch hỏi: “Một mình em tới đây?”
“Buổi chiều còn có công việc, nên sáng đi trước.” Lâm Gia Duệ cũng hỏi: “Chân của chú sao rồi?”
“Tốt, không vấn đè gì, chỉ là trời mưa thì hơi đau.”
Lâm Gia Duệ nhìn trời mưa phùn, “Lần trước mượn ô còn chưa trả lại chú.”
“Cái đó em còn giữ?” Lâm Dịch nói: “Ném cũng không sao.”
Lâm Gia Duệ trả lời: “Được.”
Đoạn đối thoại khách khí mà xa cách.
Lâm Gia Duệ nhớ đến bản thân ngốc nghếch yêu Lâm Dịch trước kia, có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày như hôm nay? Cậu sợ nhất phải ứng phó với trường hợp xấu hổ thế này, vừa định tìm cớ thoát thân, lại nghe Lâm Dịch hỏi: “Tới thăm ông nội em à?”
“Ừ.”
“Vừa lúc, tôi cũng có thứ phải đốt cho ông ấy.”
Lâm Gia Duệ ngẩn ra, hỏi: “Cái gì thế?”
Lâm Dịch giơ tay phải lên, Lâm Gia Duệ giờ mới phát hiện trong tay hắn là quyển nhật kí bìa cứng đen tuyền, thoạt nhìn đã lâu năm.
Lâm Dịch giải thích: “Đúng vậy, là nhật kí của mẹ tôi.”
Lâm Gia Duệ nhẹ nhàng “À” một tiếng.
“Năm đó, tôi vẫn không rõ bà vì cái gì phải nhảy xuống từ nóc nhà chính, mãi đến khi tìm được quyển nhật kí. Bà nói rõ lí do ba tôi mất ở bên trong, lí do bà chọn lựa tự sát —– không phải vì bà bị kẻ thù che giấu, mà bởi, bà đã yêu người đó.”
Lâm Gia Duệ lắp bắp sợ hãi: “Bà đối với ông nội…”
“Bà ấy ban đầu chỉ muốn tìm kiếm che chở, sau đó lại thật lòng yêu kẻ thù của mình. Tôi rất sợ bản thân dẫm vào vết xe đổ của mẹ, kết quả ngược lại, sao lại càng sai.” Lâm Dịch lấy bật lửa ra, có thể do trời mưa, vật vài lần vẫn không lên, “Tôi sau đó vô số lần nghĩ lại, nếu như chưa từng phát hiện quyển nhật kí này, thì sẽ ra sao? Nếu…”
Lâm Gia Duệ cắt lời hắn: “Trên đời này, không có nếu như.”
Cậu cầm lấy cái bật lửa của Lâm Dịch, “Cạch” một tiếng, ngọn lửa bùng lên. Lâm Dịch quả nhiên không nói gì thêm, hơi cúi người, đưa những trang giấy hơi ố vàng lại gần, mồi lửa.
Lâm Gia Duệ ở bên cạnh thay hắn che mưa, nhìn quyển nhật kí từng chút bị đốt cháy, này yêu này hận, tất cả đều bị ngọn lửa thiêu rụi, hóa thành từng mảnh tro bụi.
Tình cừu hết thảy mở ra, cũng đã đến lúc chấm dứt.
Sau khi hóa xong quyển nhật kí trước mộ, hai người như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Mưa vẫn như cũ rả rich.
Lâm Gia Duệ nhìn đồng hồ, nói: “Tôi nên đi làm rồi.”
Lâm Dịch đứng thẳng dậy: “Tôi bảo Mặt Sẹo đưa em đi.”
“Không cần, tôi tự lái xe đến.” Lâm Gia Duệ dừng lại một lúc, nhìn hắn nói: “Gặp lại.”
Lâm Dịch tay nắm chặt quải trượng, chưa nói lời từ biệt.
Mãi đến khi Lâm Gia Duệ xoay người đi về phía trước, hắn bỗng nhiên kêu một tiếng: “Tiểu Duệ.”
Lâm Gia Duệ hơi dừng bước chân, mưa phùn rơi trong mắt cậu.
Cậu nhớ rõ buổi trưa một ngày nọ, ánh mắt trời rực rỡ, trong gió thoảng chút hương thơm, cậu nằm dài trên bàn học, viết đi viết lại một câu.
Đó là câu nói mà Lâm Gia Duệ hồi mười tám tuổi sẽ nói với Lâm Dịch.
Mà Lâm Gia Duệ năm hai mươi chin tuổi không quay đầu lại, chỉ tiêu sái vẫy tay, tiếp tục đi về phía trước.