Cựu Mộng

Chương 48 : Phiên ngoại thượng

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Thời điểm Lâm Gia Duệ tỉnh lại trời vẫn mờ mịt, có chút tia sáng lờ mờ ló ra từ đám mây. Vì đối diện cửa sổ là biển nên có thể nghe tiếng sóng biển xào xạc từ bên ngoài truyền vào.



Lâm Gia Duệ nhớ rõ sau khi rời khỏi nhà chính Lâm gia, vẫn ở căn nhà cao cấp trong nội thành, bốn pbía người xe đi lại như nước, sao lại tới biển?



Cậu tỉnh táo lại, chân trần bước xuống giường, đưa tay kéo màn cửa, bên ngoài cửa sổ sát đất trong suốt là cả vùng biển mênh mông.



Lúc này mặt trời đã nhô lên khỏi mặt nước, ánh sáng chiếu lên mặt biển lấp lánh, tựa như nhiều năm trước, năm đó có không ít giấc mơ bí mật.



Trên giường phát ra tiếng động, có người xuống giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, ghé vào bên tai thì thầm: “Tiểu Duệ, sao hôm nay dậy sớm thế?”



Lâm Gia Duệ mờ mịt quay đầu.



Cậu thấy gương mặt anh tuấn vô cùng quen thuộc. cậu đã bao lâu rồi chưa gặp người này, chỉ đêm, khi cơn mơ đến, ngẫu nhiên nhớ lại bản thân đã từng cố gắng quên mình yêu một người.



“Chú…”



Lâm Dịch xoa tóc Lâm Gia Duệ, cười: “Em ngủ đến hồ đồ rồi à? Bao lâu rồi không gọi tôi như vậy?”



Vừa nói vừa hạ xuống một nụ hôn.



Lâm Gia Duệ bị hắn đặt trên cửa sổ thủy tinh, cậu nhìn cảnh biển bên ngoài, hỏi: “Đây là đâu?”



Động tác Lâm Dịch dừng một lát, ngửi ngửi nơi cổ cậu, hỏi ngược lại: “Tối qua rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu vậy? Ngay cả nhà mình cũng không nhớ?”



Hôm qua bộ phim mới công chiếu, tại bữa tiệc mừng khánh công Lâm Gia Duệ uống khá nhiều rượu, nhưng cậu vẫn chưa say đến độ mình ở đâu còn không nhớ, cậu rõ ràng ở, ở…



Trí nhớ của cậu bỗng có chút mơ hồ.



Lâm Dịch hôn đủ rồi liền đứng dậy: “Trở lại giường nằm thêm một lúc đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho em.”



Lâm Gia Duệ nhìn hắn xoay người, lúc đi đường, chân trái hơi cà nhắc.



Trong lòng Lâm Gia Duệ khẽ động, lên tiếng nói: “Chú, chân chú sao mà bị thương?”



Lâm Dịch không quay đầu lại, khoát tay: “Không biết là ai come-out với người trong nhà nhỉ? Khiến ông già giận đến độ chút nữa đánh gãy chân tôi.”



Hắn vừa nói thế, Lâm Gia Duệ liền nhớ.



Khi ấy sinh nhật mười tám tuổi, cậu mượn rượu thổ lộ với Lâm Dịch. Sau đó chuyện của cả hai bị người trong nhà phát hiện, cậu quyết tâm phải ở cùng Lâm Dịch, ông nội tức giận đuổi hai người họ ra khỏi Lâm gia. Cậu và Lâm Dịch đều là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, ban đầu ở bên ngoài chịu không ít khổ sở, mãi đến khi Lâm Dịch tự mở công ty, mới dần đỡ hơn. Sinh nhật hai mươi tám tuổi, Lâm Dịch mua tặng cậu căn biệt thự ven biển này.



Cậu và Lâm Dịch là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này tất nhiên cũng sẽ đầu bạc răng long, hết thảy cứ tự nhiên trôi qua như thế.



Nhưng Lâm Gia Duệ vẫn cảm thấy không thích hợp.
Cậu nhìn đến độ hốc mắt đỏ hoe.



Lâm Dịch thấy thế đoạt lại: “Trên bàn cơm mà nhìn ảnh làm gì? Cẩn thận bẩn.”



Lâm Gia Duệ chớp chớp mắt: “Về viết cho chú tám mười bản được không?”



Lâm Dịch trân trọng cất ảnh vào, thấp giọng: “Cái đó không giống.”



Lâm Gia Duệ không hỏi hắn rốt cuộc không giống chỗ nào.



Thanh toán xong, hai người nắm tay đi dạo một lúc rồi mới lái xe về biệt thự ven biển. Lúc về đến nơi đã là đêm muộn, ban đêm yên tĩnh tiếng sóng biển ngoài cửa sổ lại càng rõ ràng.



Lâm Gia Duệ có ngủ trưa một lúc, giờ không ngủ được, nằm trên giường nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.



Lâm Dịch tắm xong đi ra, ôm cậu từ phía sau: “Nhìn gì vậy?”



Lâm Gia Duệ thở dài: “Cảnh biển đẹp ghê.”



Lâm Dịch không khỏi cười, nói: “Ngắm lâu vậy rồi mà không chán à?”



Hắn gác cằm lên vai cậu, Lâm Gia Duệ chỉ cần quay đầu là có thể hôn lên môi hắn. Nhưng cậu chịu đựng không quay đầu lại, nhìn chăm chú mặt biển tĩnh lặng kia: “Chú, tối qua tôi có một giấc mơ.”



“Ừ, mơ cái gì?”



Lâm Gia Duệ giấu một ít chi tiết, chỉ chọn mấy thứ có thể nói, Lâm Dịch im lặng nghe, ngón tay vẫn giống như thường, mơn trớn lưng cậu, hỏi: “Sau đó thì sao?”



“Sau đó tôi tỉnh.” Lâm Gia Duệ không phải không phiền muộn, “Tôi không biết bản thân trong mơ có đi qua đó không nữa.”



“Em có qua đó hay không có gì quan trọng?” Môi Lâm Dịch chạm tới, cuối cùng hôn Lâm Gia Duệ, “Dù sao tôi cũng nhất định đến bên em.”



Tim cậu hơi run rẩy.



Cậu nhắm mắt lại, mặc cho bản thân đắm chìm trong nụ hôn triền mien này. Cậu không nói gì, cậu thực đang sợ hãi, sợ tất cả những điều trước mắt đây chỉ là cảnh trong mơ.



Cậu sợ tỉnh, sợ bản thân vẫn là vị Lâm đ*o diễn tính tình cổ quái kia, người nằm bên cạnh có một cái tên xa lạ. Mà thời gian trôi qua bao năm, cậu với người mình đã từng yêu kia đều đường ai nấy đi, chỉ có thể ở trong cơn mơ tìm được chút ôn tồn xưa kia.



Lâm Gia Duệ thực sự luyến tiếc ngủ.



Nhưng hôn xong cơn buồn ngủ ập tới, đầu cậu dần nặng, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trước khi mất đi ý thức, cậu tựa vào trong lồng ngực người kia, cố hết sức gọi: “Lâm Dịch…”



Lâm Dịch hôn lên đôi mắt cậu, ghé vào bên tai cậu thì thầm: “Tiểu Duệ, tôi yêu em.”