Cựu Nhân Khốc

Chương 1 :

Ngày đăng: 03:09 19/04/20


“Đã trở lại, đã trở lại, Quy đại nhân hôm nay rốt cục đã trở lại......”



Mọi nơi trên đường phố tiếng hò reo vui vẻ lan truyền khắp nơi, những người lớn đều nhô đầu ra, tiểu hài tử chạy ở trên đường. Dường như tin Quy Ngư Dương trở lại thành trấn, là một sự kiện khiến mọi người vui sướng.



Một tháng trước, thám tử đã đi trước truyền lại tin tức, nói Quy Ngư Dương hơn nửa tháng sau sẽ trở về. Bất quá nửa tháng rồi, mà Quy Ngư Dương vẫn chưa trở về như lời thám tử nói, làm mọi người không khỏi lo lắng một trận.



Lại nửa tháng, cho đến hôm nay, quan phụ mẫu địa phương Quy Ngư Dương rốt cuộc đã trở lại.



Y vì đem tro cốt cha mẹ an táng ở quê cũ, mời công giả, lại trì trệ chưa quay về, rốt cuộc suốt một năm mới thật sự trở về.



May mà trong quan nha có sư gia của y đề bạt quản lý, cho nên chưa từng xảy ra chuyện nhiễu loạn gì, khi y quay lại, ngay cả sư gia dáng người thấp bé cũng ở phía trước nghênh đón hắn.



Trước nhuyễn kiệu có tôi tớ mở đường, Quy Ngư Dương vén màn kiệu lên, nói chuyện với trưởng lão địa phương.



Ngàn chờ vạn mong rốt cuộc nhìn được Quy Ngư Dương, làm sao không khiến các bách tính hoan hô như sấm trong thành, trong trấn luôn ủng hộ Quy Ngư Dương coi dân như con này.



Đám người hoan nghênh tấp nập bên đường, còn có những cô gái ở hai bên đường tung lên kiệu vài đóa hoa, một gã thư sinh áo trắng đứng ở trong đám người, xa xa đã chăm chăm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Quy Ngư Dương từ trong kiệu.



“Ngư Dương...... Ngư Dương......”



Rốt cuộc thư sinh bất chấp lễ tiết, Phùng Sanh Hàn muốn chen lấn trong đám người, nhưng đám người hoan nghênh bên đường thật sự quá nhiều, hắn căn bản là không thể tiến lên, chỉ có thể liều mạng phất tay, tỏ rõ vị trí hắn đang đứng



Đôi mắt sáng ngời của Quy Ngư Dương lướt qua nơi hắn đang đứng, làm cho tim của Phùng Sanh Hàn tựa như là nhất định sẽ nhảy ra, hắn cố sức phất tay lần nữa.



Quy Ngư Dương lại làm như không thấy ánh mắt lại đảo qua hắn, nhìn về phía người ngồi chung kiệu.



“Quy đại nhân song hỷ lâm môn, thật đáng mừng......”



Quy Ngư Dương dắt kiều thê đang ngồi trên kiệu xuống, giới thiệu thân phận của nàng với các trưởng lão.



Nữ tử mang bầu, vừa thấy đã biết có thai năm, sáu tháng, sau khi giới thiệu xong, hắn ôn nhu săn sóc và đỡ nàng vào trong phủ.



“Quy phu nhân mang thai, năm nay nhất định là sinh tiểu nam tử mập mạp......”



“Đúng vậy, nhìn bụng nàng lớn, nhất định đứa nhỏ là nam, ta nhìn chắc chắn là năm, sáu tháng......”



“Không thể tưởng được là đại nhân hồi hương đi đón dâu, mới trở về nơi của chúng ta, chẳng những có phu nhân, mà ngay cả hài tử cũng có.”



“Nguyên lai là Quy phu nhân có mang, trách không được Quy đại nhân đi đường chậm như vậy, hơn phân nửa là vì chiếu cố Quy phu nhân, Quy đại nhân thật sự là chu đáo.”



Nghe người bên cạnh bảy miệng tám lưỡi, Phùng Sanh Hàn rũ tay xuống vì vừa rồi vung vẫy quá sức mà bây giờ tê đau, hắn xoa xoa tay quay về, bước đi không ổn mà đi loạng choạng, còn thiếu chút nữa đụng ngã đứa nhỏ đang đi qua đường.



Đại nương của đứa nhỏ túm hắn lại mắng: “Ngươi làm sao, đi đường mà không chú ý?”



“Xin...... Xin lỗi.”



Hắn liên tục xin lỗi, đầu óc lại trống rỗng, hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì, lảo đảo nhanh chóng rời đi, sắc mặt tái nhợt tựa như một hồn ma..




“Tướng công, ngươi đối ta thật tốt.”



“Nói vậy là sao, làm như chúng ta là người xa lạ? Nàng là thê tử của ta đúng không? Tất nhiên ta sẽ đối với nàng hảo?”



“Làm sao không mang ngọc hoàn của mẹ ta, bà khi còn sống vẫn nói thứ kia xu hung tị cát (tránh dữ cầu may)? Nếu là có chuyện gì, nương ta trên trời có linh thiêng cũng sẽ phù hộ? Phải biết rằng sinh đẻ không phải là chuyện dễ.”



Y cầm lấy tay nàng, nhắc đi nhắc lại, qua mấy tháng nữa nàng sẽ sinh, sinh đẻ là chuyện rất khó khăn, y hiện tại không yên tâm.



Lương Uyển Ngọc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tướng công, ta lần sau sẽ nhớ rõ.”



Quy Ngư Dương gật đầu, lúc này mới uống xong bát canh đậu xanh.



●●●



Bởi vì vẫn nhớ khuôn mặt giận dữ của vị thư sinh kia, Quy Ngư Dương liên tưởng mấy ngày, nhưng cho dù nghĩ muốn phá đầu, cũng không có biện pháp lý giải chính mình đến tột cùng lúc nào đã đắc tội với hắn.



Lật xem vô số hồ sơ, cũng không biết thư sinh kia danh tính là gì, thừa dịp hôm nay trời nhiều mây, đi như vậy không nóng lắm, y lại trở lên núi.



Ngoài nhà gỗ một mảnh trống vắng, gõ cửa, bên trong cánh cửa không ai lên tiếng, vì thế y đẩy cửa, lần này cửa vẫn giống lần trước đẩy liền mở ra, đúng là không khóa.



“Xin hỏi có người ở không?”



Quy Ngư Dương liên tục hô vài tiếng, mới ở sau nhà nghe thấy âm thanh, y chuyển hướng nhà sau, nhìn thấy thư sinh kia, y có lễ một vái ──



Thư sinh kia xách nước trực tiếp nhìn thấy y, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.



“Ngươi tới nơi này làm gì? Không phải đã nói rồi nơi này không chào đón ngươi.”



Hắn nói như vậy thật không khách khí, làm cho Quy Ngư Dương cũng một trận nóng lên.



Hắn rõ ràng là có lễ mà đến, không biết thư sinh này mỗi lần nói chuyện bốp chát cũng không tha cho y, thật giống kiếp trước hai người bọn họ là cừu gia.



“Ngươi không chào đón ta, ngươi nghĩ rằng ta thích nơi rách nát này sao?”



Bởi vì vừa tức giận, cho nên Quy Ngư Dương nói chuyện cũng cực kỳ không tốt, ngay cả chính y cũng không biết chính mình nhưng lại nói ra những lời đả thương như vậy.



Phùng Sanh Hàn cầm lấy chậu nước lạnh trực tiếp hất lên người của y.



“Ngươi đã không muốn đến, cũng chuẩn bị cút đi.”



Quy Ngư Dương bị hất nước đầy người, nước kia từ trên núi chảy xuống, lạnh đến thấu xương, nhưng y tức giận đến hoàn toàn không biết là lạnh, quả là muốn giết người.



Quy Ngư Dương lửa giận bốc lên, y đã lâu chưa từng tức giận như vậy, trước mắt người này quả thực là cố tình gây sự, làm sao giống một thư sinh biết lễ nghĩa, thật sự là khinh người quá đáng, hại y một trận lửa bốc ra ngoài, nhưng lại không chấp vặt với hắn.



Lão hổ không ra uy, hắn nghĩ ta là mèo bệnh hay sao?