Cựu Nhân Khốc

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:09 19/04/20


Ngoại trừ hận trời, y không biết còn có thể hận ai?



Quy Ngư Dương trơ mắt ngồi xem chính mình vô lực xoay chuyển trời đất, bất đắc dĩ rời khỏi Phùng Sanh Hàn, tuyệt vọng đi theo Lâm Tôn Sùng trở lại phủ đệ.



Trong phủ một nhóm nô tỳ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nữ nhân khi sinh con vốn là nguy hiểm, nhất là khó sinh.



“Đại nhân, thai nhi quá lớn, bà mụ không có biện pháp đỡ đẻ mới bảo ta lại đây, phu nhân vẫn kêu tên của ngài, muốn ngài bình tĩnh, ngài mau vào đi cổ vũ nàng, nhất định phải làm cho nàng bình an sinh hạ này đứa nhỏ.” Đại phu đầu đầy đổ mồ hôi đón nhận tiền.



Quy Ngư Dương ngay cả không thương Lương Uyển Ngọc, nhưng nàng là thê tử của y, thậm chí còn có đứa nhỏ của y, hiện tại chưa kịp  sinh hạ đứa nhỏ này mà tính mạng đe dọa.



Y đã phụ một người, há có thể làm cho một người nữa cũng thương tâm, Quy Ngư Dương bi thiết gật đầu, tiến vào phòng.



Lương Uyển Ngọc bởi vì khó sinh nên sắc mặt trắng bệch, vừa thấy Quy Ngư Dương tiến vào, bỗng nhiên chảy xuống nước mắt, nàng giữ chặt vạt áo của y, khóc xin lỗi.



“Thực xin lỗi, tướng công, thực xin lỗi......”



Quy Ngư Dương không biết nàng vì sao xin lỗi, nhưng thấy nàng khó sinh, hé ra mặt đau đến bẻ cong, y nâng khăn lau đi trên mồ hôi lạnh trên mặt.



Cho dù tâm như tro tàn, tuyệt không yêu nàng, nhưng nàng vì y sinh con, nhận hết cực khổ, y không thể quên ân phụ nghĩa, cho nên y vẫn là ôn nhu đối đãi nàng.



“Đừng nói nói, việc quan trọng lúc này là sinh đứa nhỏ.”



Lương Uyển Ngọc cũng không im lặng, nàng bởi vì đau mà thanh âm run rẩy, lại vẫn là không ngừng giải thích.



“Tướng công, ta thực xin lỗi ngươi, bố chồng lúc ấy hạ quyết định làm cái kia, ta phụ người ta, ngay cả khi không muốn cũng không có biện pháp cự tuyệt......”



Quy Ngư Dương không hiểu nàng đang nói cái gì, song thân của y qua đời nhiều năm, nàng ở nhà một mình không có cha mẹ chồng, vì sao đột nhiên xuất hiện cái bố chồng? Y nghĩ đến Lương Uyển Ngọc đau đến thần trí không rõ, bởi vậy nắm chặt tay nàng, khuyên giải an ủi nàng nói: “Chừa chút khí lực sinh con đi, đừng nữa nói chuyện.”



“Không, ta nhất định phải nói, bằng không ta sợ không có cơ hội, cũng không có dũng khí nói, Quy đại nhân, ngươi càng ôn nhu săn sóc, lòng ta lại càng thêm áy náy bất an, huống chi cho dù hắn đã chết, lòng ta vẫn là nhớ hắn, hoàn toàn không có cách nào quên hắn, ta biết tâm tình của ngươi cùng ta giống nhau......”



Nàng càng nói càng kỳ quái, lại không gọi y là tướng công, còn xưng hô y là Quy đại nhân, Quy Ngư Dương nghe như mạc danh kỳ diệu, ngay cả đại phu ở một bên cũng thẳng mặt nhăn hai hàng lông mày.



Bà mụ lại vào lúc này kêu to: “Đầu đi ra, phu nhân, dùng một chút lực nữa......”



Lương Uyển Ngọc thảm thanh nói: “Ta...... Ta không có khí lực, ta biết ta sắp đã chết, đứa nhỏ này vô luận như thế nào, ngươi nhất định phải đưa về thúc phụ gia......”



“Đừng nói hưu nói vượn, ngươi chỉ cần bình an sống là được!”



Quy Ngư Dương đang ở khuyên nàng, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, lần này vọt vào tới một người nam nhân tuổi trẻ, tóc hắn rất rối giống như chạy vội đến đây, Quy Ngư Dương chỉ cảm thấy hắn nhìn thật sự rất quen mắt, lại nhất thời không nhớ được.



Lương Uyển Ngọc đưa ánh mắt đăm đăm mà nhìn chằm chằm nam nhân kia: “Tướng...... Tướng công......”



Quy Ngư Dương ngẩn ra một chút, nàng rõ ràng không phải là gọi y, mà là kêu nam nhân kia, mà nam nhân này bộ dạng có điểm giống đường đệ Quy Thạch Thạc.



Quy Thạch Thạc nhằm ở phía trước, chạy tới chỗ Quy Ngư Dương cầm lấy tay Lương Uyển Ngọc, mắt y rưng rưng nói: “Tiểu Ngọc, ta đã trở về, ta rơi vào trong nước không có chết, chính là bị thương rất nặng, ở bên ngoài chữa thương một vài tháng mới về đến Quy gia, sau đó mới phát hiện cha lại đem ngươi gả cho Quy đại ca, ta cùng cha lập tức chạy tới nơi này, vừa vào trong phòng chợt nghe nói ngươi khó sinh, ta đại nạn không chết, ngươi đương nhiên cũng có thể đem con của chúng ta sinh hạ, vợ chồng chúng ta hôm nay đoàn tự tại chỗ này, ngươi không cần phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn......”



Lương Uyển Ngọc bỗng nhiên khóc lớn lên, nàng vươn tay ôm lấy cổ Quy Thạch Thạc, chân tình biểu lộ khóc ròng nói: “Tướng công, ngươi không chết! Cám ơn trời đất, ngươi không chết, ta sẽ cố gắng, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ.”



Bà mụ hét lớn: “Đứa nhỏ ra rồi, mau lấy bố khăn đến!”



Quy Ngư Dương ngây ngốc đứng ở một bên, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn thấy lương Uyển Ngọc cùng với đường đệ mình một chỗ, hai người ôm nhau mà khóc.




Quy Ngư Dương cởi bỏ quần áo hắn, chuyên chú nhìn vào thân thể xinh đẹp của hắn.



“Tuy rằng chuyện xảy ra trong vòng một năm chúng ta yêu nhau ta cũng không nhớ rõ, nhưng là chúng ta còn có thể tạo ra được nhiều kỷ niệm trong vòng nhiều năm tới, Sanh Hàn, ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau tạo ra điều đó không?”



Phùng Sanh Hàn chui vào trong lòng ngực y, đây là đáp án của hắn, hắn nguyện ý cả đời một đời đều làm bạn với Quy Ngư Dương.



Hắn tùy ý Quy Ngư Dương cởi bỏ toàn bộ quần áo hắn, hắn cũng đồng dạng cởi bỏ quần áo tình nhân, chờ mong hai người trần trụi hiểu rõ gần sát, làm cho hắn hiểu rõ sự thật, bọn họ hai người trong lúc đó vẫn là một đôi tình nhân ân ái.



“Ngư......  Ngư Dương......” Hắn vuốt ve bộ vị kích động nhất lúc này của Quy Ngư Dương, lửa nóng kia phảng phất như đang chứng minh rằng y đối với mình có bao nhiêu khát vọng.



“Ta yêu ngươi, Sanh Hàn, cả đời này ta sẽ không làm cho ngươi lại rơi lệ chịu khổ.”



“Ta cũng yêu ngươi, Ngư Dương, so với ngươi nghĩ càng thêm yêu ngươi.”



Quy Ngư Dương yêu thương vuốt ve da thịt trắng nõn của Phùng Sanh Hàn.



Phùng Sanh Hàn lập tức thở gấp, cảm thụ sự xâm nhập của Quy Ngư Dương, động tác của y chậm như vậy, ôn nhu như vậy, dường như sợ làm thương tổn  hắn.



“Sanh Hàn, không thoải mái sao?”



“Ngô ân......” Phùng Sanh Hàn lắc đầu.



Cảm giác Quy Ngư Dương ở trong cơ thể hắn chậm rãi luật động, tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, bắt lấy quần áo mới vừa cởi xuống, khó nhịn phát ra rên rỉ.



Quy Ngư Dương luật động càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng thô.



Hắn thì uyển chuyển rên rỉ, cùng Quy Ngư Dương đang trong làn sóng kích tình quay cuồng.



“Ngô a...... A a...... A...... A......”



“Sanh Hàn, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi......”



“Ngư Dương, ta, ta chịu không nổi...... Cầu ngươi chậm...... chậm...... A...... A a......”



“Ta khống chế không được, Sanh Hàn...... ngươi rất đẹp, đẹp tới mức làm cho ta khó có thể tự chế, tưởng tượng về sau ta là có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy, ta thực sự rất vui vẻ, ta yêu ngươi, Sanh Hàn......”



Y mất đi lý trí, làm cho Phùng Sanh Hàn cảm thấy được một trận thiên toàn địa chuyển, thắt lưng đau dại vô lực, cả người như đang chìm trong một cơn sóng kích tình. Từng đợt khoái cảm quá mức, làm cho hắn ngay cả rên rỉ cũng không thể nói, ngoại trừ ôm lấy Quy Ngư Dương, hắn không thể suy nghĩ được gì.



Quy Ngư Dương vuốt ve hai má hắn, nó thật sự rất mềm mại … Y cúi xuống cho hắn một nụ hôn mềm mại.



Đồng thời, bàn tay to của Quy Ngư Dương bao bọc lấy dục vọng của hắn, một tay khác âu yếm hai điểm hồng trước ngực hắn, giường gỗ bởi vì động tác cuồng mãnh của Ngư Dương mà không ngừng lay động, yết yết rung động.



Hôn người dưới thân, Quy Ngư Dương chỉ cảm thấy vô hạn khoái cảm dâng lên đỉnh đầu, ngay cả hiểu được thúc phụ còn chờ y dẫn hắn về nhà, nhưng là hai người tâm đầu ý hợp tương thân tương ái, so với cái gì đều quý giá hơn.



Chờ y yêu đủ Phùng Sanh Hàn, y sẽ mang Phùng Sanh Hàn về nhà, mà hiện tại bọn họ hai người thể xác và tinh thần ở chung một chỗ, loại cảm giác ngọt ngào này, y không muốn cùng ngoại nhân chia xẻ.



Dù sao bọn họ là nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới được đến được hạnh phúc, hãy cứ để cho bọn họ tam thời say mê trong thế giới của hai người đi!



<< Hoàn >>