Cựu Nhân Khốc

Chương 4 :

Ngày đăng: 03:09 19/04/20


Quy Ngư Dương cầm lấy gói thuốc, vội vàng rời khỏi hiệu thuốc, y dĩ nhiên bị lời nói vô đích phòng thỉ (bắn tên không đích) của đại phu làm cho tức giận.



Y làm sao lại có thể lấy tiền cho Phùng Sanh Hàn điều dưỡng thân mình, rõ ràng là nói hưu nói vượn.



Y cầm dược, lại không trực tiếp hồi phủ, ngược lại đi đến  quan nha, thấy nha dịch liền nổi giận đùng đùng nói: “Gọi sư gia đến cho ta.”



Lâm Tôn Sùng vội vàng chạy tới, hành lễ bái kiến.



“Quy đại nhân khẩn cấp gọi ta đến như vậy, là có gì sai bảo?”



Quy Ngư Dương hồi tưởng chuyện vừa xảy ra vừa rồi ở hiệu thuốc, cơn giận còn sót lại chưa tiêu lại mạnh mẽ trỗi dậy, lời nói của đại phu làm cho y bây giờ còn bực bội.



“Đại phu vẫn nói cái gì hồi trước ta có lấy ngân lượng cấp cho Phùng Sanh Hàn điều dưỡng thân thể, còn nói ta mua Trường Bạch nhân sâm sai người đưa cho hắn, ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen, vì cái gì phải làm như vậy? Hắn nói nửa năm tiền là ngươi đi tính, thật vậy chăng? Sư gia.”



Lâm Tôn Sùng khuôn mặt có điểm cứng ngắc, hắn cúi đầu. Dường như đang tìm câu trả lời như thế nào mới có thể làm cho Quy Ngư Dương bớt giận, không có tính nhiều, hắn hồi phục thanh âm vững vàng trả lời vấn đề của Ngư Dương.



“Đại nhân, cũng không có việc này, có lẽ là đại phu tuổi lớn, cho nên nhất thời hồ đồ nhớ lầm.”



Vừa nghe sư gia mình luôn tín nhiệm phủ nhận, Quy Ngư Dương càng thêm tức giận, đại phu nhưng lại làm trò nói chuyện loạn ngôn, cho dù lúc ấy Phùng Sanh Hàn không đi, y cũng sẽ phất tay áo rời đi.



“Hồ đồ sao lại hồ đồ đến vậy, quả thực là buồn cười, trước mặt Phùng Sanh Hàn nói không ngừng, nghĩ đến mà thấy buồn nôn.”



Phùng Sanh Hàn là long dương chi hảo, nếu quá mức thân mật cùng hắn, người bên ngoài không phải nghĩ lầm chính mình cũng có đoàn tụ chi phích? Y cũng không nghĩ muốn đem tên chính mình cùng Phùng Sanh Hàn đánh đồng, để tránh tự tìm uế khí.



“Đại nhân, ngài không cần tức giận, ta đi cùng đại phu nói chuyện, nói hắn sau này rõ ràng mới có thể nói, đừng nói những lời chọc giận đại nhân.”



Tưởng tượng đến chính mình còn phải vì người tên Phùng Sanh Hàn mà giải thích chính mình cùng hắn cũng không thân cận, liền cảm thấy được vô vị xuyên thấu, Quy Ngư Dương không kiên nhẫn nói: “Quên đi, quên đi, dù sao cũng không phải cái gì lớn lao, lại đi tìm hắn không phải làm cho người ta nghĩ lầm ta đối với chuyện này quá mức coi trọng, tóm lại, chỉ cần không có chuyện này thì tốt rồi, nghĩ cũng biết, ta như thế nào có thể đối......”



Quy Ngư Dương không có nói thêm gì đi nữa, nhưng là ý tứ coi rẻ hàm chứa trong câu nói, Lâm Tôn Sùng quan sát đến sắc mặt hắn, lại cúi đầu.



Quy Ngư Dương sau khi biết được sự thật, sắc mặt mới giãn ra rồi rời khỏi nha môn, mang theo thuốc an thai quay về phủ.



●●●



Lâm Tôn Sùng cũng lập tức ra nha môn, hắn chuyển hướng hiệu thuốc đi gặp đại phu.



Đại phu nhìn thấy hắn đến, phàn nàn không ngừng.



“Cũng không biết sao lại thế này, ta thỉnh đại nhân một lần nữa điều dưỡng thân thể Phùng công tử, bọn họ một người trốn, một người đi, ta đây là vừa rồi nói sai cái gì? Phùng công tử rõ ràng gần đây thân thể không tốt, đại nhân trước kia vô cùng quan tâm với hắn, như thế nào lần này lại thay đổi.”



Lâm Tôn Sùng bình thản nói: “Đại phu, Quy đại nhân cùng Phùng công tử gần đây không quá thân cận, ngươi cũng đừng trước mặt bọn họ nhắc tới đối phương, để tránh đắc tội với hai người bọn họ.”



“Ra vậy, chính là thân thể Phùng công tử không tốt. Dược cảm mạo cũng không tới lấy đã bước đi.” Đại phu vỗ vỗ gói thuốc bên người. “Hắn thân mình đã không tốt, nếu không hảo hảo uống thuốc, ta xem đến cuối thu, phong hàn cũng không khỏi được.”


Y tìm không thấy khăn, đành phải lấy vạt áo chính mình, tìm kiếm một một xô nước lạnh mùa xuân, đem giẻ bỏ vào trong nước làm ướt tiến vào trong sa trướng, giúp Phùng Sanh Hàn lau cái trán đang sốt cao.



Qua một khoảng thời gian vừa để uống chung trà, Phùng Sanh Hàn vốn tựa như đã chết, hơi hơi động thân mình, hắn thấp giọng nói: “Lạnh quá......”



Quy Ngư Dương nghĩ y đã phát ra sốt cao, mới có thể cảm thấy được rét lạnh, y ôn nhu an ủi nói: “Không lạnh, ta cởi áo khoác đắp lên người cho ngươi, rất nhanh sẽ không lạnh.”



Phùng Sanh Hàn nghe y nói ôn nhu, môi khép mở vài cái, cũng không biết đang nói cái gì, chờ trong chốc lát, lại mơ màng mê man đi.



Sợ hắn lạnh, chăn không đủ dùng, Quy Ngư Dương cởi áo khoác chính mình xuống, để tránh hắn thụ hàn, bất quá cứ như vậy, chính y cũng chỉ có một cái y mỏng.



Tuy nhiên Phùng Sanh Hàn vẫn phát ra sốt cao, ngay cả quần áo đều ướt, thì sao không thấy lạnh được.



Quy Ngư Dương cởi y kết của hắn, y ngàn lần không muốn cởi áo nam nhân, chính là hiện tại thời khắc nguy cấp, tình phi đắc dĩ, chỉ có thể bảo chính mình đừng hướng thân thể Phùng Sanh Hàn mà nhìn.



Y cởi nút buộc của vạt áo xuống, thân thể Phùng Sanh Hàn sốt cao không dứt, Quy Ngư Dương rõ ràng bảo chính mình đừng hướng thân thể Phùng Sanh Hàn nhìn, nhưng Phùng Sanh Hàn làn da trắng nõn, mềm nhẵn tuyết nị, ngay cả y là nam nhân, nhưng cũng phải công nhận, thân mình hắn phi thường xinh đẹp.



Quy Ngư Dương cho dù nghiêng đi ánh mắt, giúp y chà lau thân mình cũng không thể không thấy.



“Thân thể đẹp quá......”



Y cũng không phải đầu gỗ, không thể tự nhủ là chưa nhìn thấy, không thể tưởng tượng được Phùng Sanh Hàn chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, mà ngay cả thân thể cũng tuyết trắng không tỳ vết, kẻ khác thấy cũng phải ngưỡng mộ.



Chỉ tiếc hắn sinh là nam tử, nếu hắn là nữ tử, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ vì hắn điên đảo cuồng dại.



Bất quá nhớ đến  thân thế của Phùng Sanh Hàn đã từng đề cấp với y, nương hắn không được cha yêu thương, địa vị hắn ở nhà chỉ sợ cũng vô cùng đáng thương.



Hiện tại lại mắc nạn phải đến sườn núi xây nhà mà ở, đến cả tình nhân còn chưa trở về, Quy Ngư Dương nguyên bản cõi lòng đầy tức giận, hiện tại lại đối với hắn có một chút thông cảm, hắn sinh ra ở nơi như thế, cũng không trách được hắn cá tính cổ quái như vậy.



Lau xong phần trên cơ thể, tính cởi bỏ đai khố của Phùng Sanh Hàn, Quy Ngư Dương chần chờ một hồi lâu.



Giúp hắn cởi áo trên người đã là giới hạn lớn nhất của mình, phải giúp hắn cởi quần, chà lau giúp hắn nửa người dưới, khiến y cảm thấy buồn nôn.



Cho dù thân thể hắn có xinh đẹp bao nhiêu, y cũng không muốn nhìn đến nửa người dưới của nam tử trưởng thành.



Huống chi chính mình vốn đến đây là muốn hỏi tội, cho dù là thương cảm mà lau người hắn, nhưng như vậy cũng làm quá nhiều rồi.



Quy Ngư Dương vốn không nghĩ giúp hắn lau, rồi lại thấy Phùng Sanh Hàn quần ướt đẫm, ở trên giường vẫn phát ra mồ hôi nóng, nếu không giúp hắn lau, chỉ sợ gió thổi qua, bệnh càng thêm nặng.



Mạc khả nại hà, Quy Ngư Dương ngàn lần không muốn cởi xuống kết khố của hắn, nhưng y đành phải kéo quần của hắn xuống, lúc này mới cầm bố khăn nhẹ nhàng lau.



Nhìn thấy bộ vị quan trọng của hắn, y vội vàng quay đầu đi, nhưng chân hắn cũng tuyết trắng thon dài, không giống nam nhân bình thường, thật giống chân của nử tử xinh đẹp.



Vội vàng lau xong, đem cái khăn đắp lên, sau đó lại nhúng qua nước lạnh, đem khăn hướng trên trán Phùng Sanh Hàn đang phát ra sốt cao đặt xuống, Quy Ngư Dương lúc này mới xong, nhẹ nhõm thở dài một hơi.