Cựu Nhân Khốc

Chương 7 :

Ngày đăng: 03:09 19/04/20


Bởi vì đại phu nói ra chuyện này, cho dù Quy Ngư Dương cảm thấy được chuyện này đều là do đại phu nói lời vô nghĩa, nhưng hắn rơi vào đường cùng, hay là muốn cấp cho đại phu một cái công đạo, đành phải phái một nha dịch đi xa thăm dò sự kiện này.



Kết quả nha dịch trở về bẩm báo làm cho y chấn động, các sự kiện được điều tra so với những gì đại phu nói chỉ có hơn chứ không kém, nếu là Phùng Sanh Hàn chuyển về nơi đó, chỉ sợ là tai họa trước mắt.



“Này...... Này......”



Y lúc trước đáp ứng đại phu rồi, nếu thật là có chuyện này, sẽ khuyên Phùng Sanh Hàn không cần về nhà.



Nhưng là mấy ngày trước đây, thời điểm mà Phùng Sanh Hàn đến nha môn, chính mình nói đến như vậy, hắn làm sao có thể nghe lời y khuyên.



Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, biết rõ là việc khó, nhưng Quy Ngư Dương chỉ có thể kiên trì lên núi, tới cạnh cửa, y trầm ngâm hồi lâu, lấy hết dũng khí gõ cửa.



Phùng Sanh Hàn mở cửa, nhìn Quy Ngư Dương bằng vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả nói cũng không nói. Y vẻ mặt không yên, vẻ bệ vệ ngày trước chẳng những đã mất mà còn nói năng vô cùng khách khí.



“Ta có thể vào ngồi không?”



Quy Ngư Dương nguyên bản nghĩ đến mình có thể bị đuổi đi, không thể tưởng được Phùng Sanh Hàn lại mở cửa, mặc dù không nói chuyện, nhưng ít ra đã có thể cho y vào nhà.



Vào phòng sau, Phùng Sanh Hàn rót một ly nước suối đưa đến trước mặt y, mặt khác hắn ngồi ngay ngắn ở một bên nhìn về phía khác, tựa như không nhìn thấy y đang ngồi ở đây.



Trong khoảng thời gian ngắn này, sự yên tĩnh, lúng túng tràn ngập ở hai người.



Có thể để y đi vào phòng xem như là đã khách khí với y, Quy Ngư Dương không dám yêu cầu nhiều hơn, y thanh vài tiếng yết hầu, muốn đem chuyện hôm nay nói rõ.



“Phùng công tử, ta lần này tới là muốn nói cho ngươi, mời ngươi tạm thời không cần chuyển nhà, nha lý ta thiếu một vị sư gia giúp ta xử lý một vài công văn, trong trấn này chỉ có ngươi là hiểu biết văn đủ để đảm nhận việc này, ta là tới nơi này mời ngươi đến giúp ta xử lý chút công văn.”



Phùng Sanh Hàn nghe y nói xong cũng không có quay đầu lại, hắn vẫn duy trì một thái độ vô lễ, thậm chí còn cười lạnh đứng lên, nói vài câu lạnh nhạt.



“Đại nhân, thảo dân đức gì năng gì có thể đảm nhiệm chức vụ này? Huống chi đại nhân còn bắt thảo dân tu thân dưỡng tính, để tránh hoang dâm vô độ, dẫn lửa tự thiêu, đại nhân nói như vậy, thảo dân ghi nhớ trong lòng. Sao dám dừng trong phạm vi mười bước quanh đại nhân, làm cho đại nhân nghĩ thảo dân không biết liêm sỉ, lại muốn sau lưng tình nhân câu dẫn nam nhân khác.”



Quy Ngư Dương xanh mặt, hắn lại dùng những lời nói này để nói lại y, hại y không biết nói gì mà chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể thầm thán một tiếng, rõ ràng biết là phải chịu nhục, nhưng lại không thể không đến.



Ai bảo y lúc trước nói khó nghe, hiện tại bị Phùng Sanh Hàn thừa cơ châm chọc một chút cũng là chuyện đương nhiên, đành phải chấp nhận.



“Ngày đó là ta lỡ lời, Phùng công tử, ngươi đại nhân đại lượng, đừng đặt ở trong lòng.”



“Đại nhân là quan lớn, thảo dân sao dám để ở trong lòng.”



Phùng Sanh Hàn nói câu nào thì câu nấy đều là gai, nếu là Quy Ngư Dương của ngày xưa đã sớm tức giận bỏ đi, nhưng hiện tại y chỉ có thể nhẫn nại, dù thế nào, y cũng không muốn một nhân tài thư sinh như Phùng Sanh Hàn, bị những kẻ hạ lưu bỉ ổi khi dễ. (Hầu lão: ấy, trong lòng anh cũng có một chút thương xót sao??)



“Hàn đệ, ngươi quay đầu lại, hảo hảo nghe ta nói, ta hy vọng ngươi không cần rời khỏi nơi này, giúp ta xử lý công sự, nửa năm sau, ngươi muốn đi đâu cũng được.”



Quy Ngư Dương thanh âm mềm mỏng, ngữ khí ôn tồn, còn thân thiết gọi hắn là Hàn đệ, Phùng Sanh Hàn thất vọng đau khổ, chậm rãi quay đầu.



Mặt hắn như bạch ngọc, phong hàn tuy là đã đỡ, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, chính là trên mặt đôi môi đỏ tươi như cánh hoa tương, thật sự hết sức liêu nhân.



Quy Ngư Dương nhìn đôi môi đỏ mọng đó, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm đó, đôi môi ngọt ngào đầy mùi hương, tiếng rên rỉ triền miên động lòng người, làm cho y suốt đêm muốn dừng mà không dừng được.
Không thể tưởng được Lâm Tôn Sùng cúi đầu, nhưng lại nói vô cùng thành tâm thành ý, “Đại nhân, ta sẽ chăm sóc nhiều hơn, ta cũng hy vọng tâm tình y sáng sủa, thân mình cường tráng, như thế đại nhân mới có thể yên tâm.”



Hắn đều nói chân thành như vậy, làm cho Quy Ngư Dương muốn mắng lại không có biện pháp mắng, đành phải phất tay bảo hắn đi xuống, nhưng tâm tình của y bỗng nhiên trầm  lặng.



Xem ra Lâm Tôn Sùng là một tình nhân tốt, bằng không sẽ không nói ôn nhu như vậy, huống chi hắn vốn là  như vậy, Phùng Sanh Hàn yêu thương hắn, cũng không uổng phí công y trả giá nhiều như vậy.



●●●



Từ khi Quy Ngư Dương đối Lâm Tôn Sùng răn dạy một chút, Lâm Tôn Sùng càng thường cùng Phùng Sanh Hàn một chỗ, hai người cảm tình càng sâu.



Rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng là y lại càng thấy sầu não, vừa thấy bọn họ đi cùng một chỗ, chống đỡ hết nổi kêu Lâm Tôn Sùng, chính là muốn người kêu Phùng Sanh Hàn vào nhà trong làm việc, không cho hai người có cơ hội ở chung.



Y cũng không rõ chính mình đang làm cái gì, y lấy cớ công văn có nhiều chỗ sai, cố ý bắt hắn ở lại làm việc, làm cho Phùng Sanh Hàn có khi không trở lại trên núi, đành phải ngủ lại ở nha lý.



Ngày hôm đó Quy Ngư Dương vào sau ốc Phùng Sanh Hàn ở sửa sang lại công văn, ánh nến phiêu diêu, trên bàn trang giấy lung tung, Phùng Sanh Hàn bởi vì rất mệt, chợp mắt nằm úp sấp ở trên bàn nghỉ ngơi.



Y mấy ngày nay đến không dám thân cận Phùng Sanh Hàn quá, sợ hai người lại bất hòa, hắn đến đây đã nhiều ngày, vậy mà đây là lần đầu tiên y đến gần Phùng Sanh Hàn như vậy.



Hắn thoáng tiều tụy chút, gầy yếu đau khổ, tình cảm trong lòng cuồn cuộn dâng lên khiến y cũng nói không nên lời, y chỉ biết là tâm mình hiện đang rất đau.



Quy Ngư Dương nhẹ nhàng đẩy sợi tóc trên mặt y ra, Phùng Sanh Hàn ngủ thật sự trầm, một chút không có phát giác động tác của y.



Đôi mắt y nhìn xuống, hướng tới cánh hoa màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm, tay Quy Ngư Dương bỗng nhiên nắm chặt thành hai nắm đấm, cố gắng hạ xuống mong muốn nếm thử hơi thở hương nhuận mùi đàn hương từ trong miệng kia.



Đêm hôm đó nhớ lại cảnh phong tình kia, Phùng Sanh Hàn tự mình hôn y, đôi môi nhuyễn nộn kia có hương thơm cực ngọt, làm cho y không uống mà say.



Ánh mắt Quy Ngư Dương khó có thể khống chế lại dời xuống, hơi thở ồ ồ nhìn chằm chằm vào thân thể Phùng Sanh Hàn.



Tuy rằng hắn đang mặc quần áo mùa đông, lại là nằm úp sấp, cơ hồ không thể thấy rõ đường cong thân thể của hắn, nhưng y biết ở bên trong quần áo, thân thể hắn lửa nóng trắng nuột, mềm mại đáng yêu vô cốt.



Đêm hôm đó hắn tưởng mình là tình nhân tự động hiến thân, liền hiểu được hắn đối tình nhân là nhiệt tình như hỏa, là đáng yêu kích người cỡ nào.



Quy Ngư Dương muốn vươn tay cởi bỏ quần áo hắn, sau đó hôn lên thân thể y, ôm hắn đến trên giường, sau đó hôn lên khắp người của hắn, nhanh chóng tiến vào thân thể hắn, cảm thụ được lửa nóng trong cơ thể hắn......



Dục vọng y nóng lên như lửa, ngạnh như nhiệt thiết...... Quy Ngư Dương rút lui hai bước, cũng đủ biết loại suy nghĩ đó làm y kinh hãi đến dường nào.



Trời ạ, y đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?



Phùng Sanh Hàn là người của Lâm Tôn Sùng, lần đó phát sinh quan hệ là bởi vì Phùng Sanh Hàn thần trí không rõ ràng, hiện tại bọn họ đều thần trí rõ ràng, y có thể nào đối Phùng Sanh Hàn có cảm giác, Phùng Sanh Hàn càng không thể có thể đối y có cảm tình.



Huống chi y hiện tại đã biết tình nhân trong lòng mà hắn thường xuyên mong nhớ chính là sư gia Lâm Tôn Sùng của mình, làm sao còn có thể đối với hắn có loại ý niệm đáng sợ này trong đầu?



Vợ bằng hữu không thể đụng, y làm sao có thể đối tình nhân của sư gia mình có ý định không nên.



Quy Ngư Dương không dám liếc mắt xem Phùng Sanh Hàn một lần nữa, kích động quay đầu tông cửa xông ra, chạy trốn về nhà.