Cữu Tháp

Chương 26 : Tuyệt kỹ đổi chánh sang tà - Cao bản lãnh nhưng kém kỳ ảo

Ngày đăng: 13:19 18/04/20


- Ô hô! Ở đây có cao nhân xuất hiện sao bọn ngươi không cho người gọi ta? Các hạ lưu tâm! Ta đánh nè!



Vù...



Không còn thời gian để tỏ bày sự kinh ngạc một khi ở phía trước lẫn phía sau đều có người công kích, Thạch Hiểu Đông vội vọt bắn người lên cao.



Vút!



Ầm!



Khinh thân pháp của chàng quá nhanh khiến hai vị tiền hậu do mất đối tượng nên phải va vào nhau!



Từ trên không nhìn xuống, Thạch Hiểu Đông nhìn thấy nhân vật vừa tập kích chàng đang hung hăng lao vào Giáo chủ U Minh giáo!



- Hay lắm! Đến ngươi cũng muốn so chiêu với ta à? Đỡ nè!



Vù...



Giáo chủ U Minh giáo do chân diện bị che kín nên không hiểu đang giận hay đang hoảng sợ! Hai mắt của hắn cứ lấp loáng thần quang và luân phiên đảo chuyển!



Hắn không nói không rằng cũng không kịp dịch bộ lẩn tránh nên phải vận dụng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” để đối phó!



Thạch Hiểu Đông hoàn toàn ngơ ngẩn thần tình khi nghe nhân vật kia gào lên :



- A ha! Dám dùng “Di Hoa Tiếp Mộc” để đối phó với ta hả? Đáng chết!



Ầm!



Vút!



Chàng hạ thân chênh chếch một phía và hiếu kỳ quan sát cảnh tượng cực kỳ lạ mắt!



Giáo chủ U Minh giáo đúng là gặp phải khắc tinh, đến thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” cũng không ngăn được sự cuồng nộ của nhân vật kia cứ vừa nhảy lùi vừa đảo lia đôi tròng mắt và không hề lên tiếng!



Nhân vật đó y phục nhàu bẩn, đầu tóc xổ tung, vừa gào vừa xuất lực liên miên bất tuyệt :



- Ngươi tưởng ta sợ ngươi hả? Đỡ nè! Xem chưởng nè!



Vù...



Vù... vù...



Nhận thấy chưởng chiêu của nhân vật kỳ quái nọ - Vừa kỳ quái về dáng dấp bên ngoài vừa kỳ quái về lời phát thoại - Chính là Cửu Môn U Minh chưởng, Thạch Hiểu Đông càng thêm ngơ ngẩn.



- “Lão quái là ai? Sao cũng tinh thông Cửu Môn U Minh chưởng? Và tại sao Giáo chủ U Minh giáo lại có vẻ kiêng dè?”



Cực chẳng đã, Giáo chủ U Minh giáo buộc phái cùng lão quái đối chưởng và cùng thi triển Cửu Môn Minh tuyệt học!



Vù...



Ào... Ào...



Ầm! Ầm! Ầm!



Có phần kém thế hơn, không chịu được nữa, Giáo chủ U Minh giáo buộc lòng phải há miệng để hô hoán lạ thật) :



- Mẫu thân!



Mụ Lâm Tử Hà như đã trông thấy tất cả nên vừa nghe tiếng hô hoán vội bật gào the thé :



- Lão đã phát cuồng rồi! Có giết được thì giết lão đi!



Chàng hoàn toàn hoang mang khi nghe Giáo chủ U Minh giáo gào to đáp lời :



- Nhưng dù sao lão cũng là...



Mụ Lâm Tử Hà rít lớn :



- Thây kệ lão! Giết! Ngươi nghe rõ chưa?



Ả Tiểu Mai không hiểu sao lại kêu la thất thanh :



- Đừng giết nội tổ!



Ngay tức khắc Thạch Hiểu Đông nghe một lúc những năm bảy tiếng quát bảo chàng :



- Tiểu tử! Chúng ta gặp may rồi, lão chính là...



- Đông Nhi! Mau tới đây giúp chúng ta! Bọn chúng đang bị báo ứng!



Tiếng quát lớn nhất chính là tiếng quát của Túy Lúy Cái :



- Ngươi còn chần chờ gì nữa tiểu tử? Là lão Thái giáo chủ bị phát cuồng đó! Mau lên nào...



Vụt tỉnh ngộ, Chàng đưa mắt liếc nhanh về phía lão quái một lần nữa :



- “Không sai! Lão chính là Tây Môn Đạo! Lão luyện nhằm kinh văn do Bệnh Cái đã ngụy tạo nên phát cuồng! Ha... ha...”



Quá cao hứng, chàng để tiếng cười thầm vang ra thật sự ở cửa miệng :



- Ha... ha... ha...! Mụ ma bà! Ngày tận số của mụ đã điểm rồi! Đỡ!



Vù... vù...



Bệnh Cái như đã biết bản lãnh của chàng là thế nào, lão vội vàng hồi bộ và lao về phía Túy Lúy Cái đang thay chỗ Giác Hải đại sư và đương đầu với Giác Ngộ đại sư :



- Tên tiểu tăng hồ đồ! Thay cho lão Không Không, ta buộc phải giáo huấn ngươi! Đỡ!
Vút!



Chỉ một lượt tung người, Bệnh Cái đã thoát đi, chuyển nguy thành an! Đồng thời, phần nguy hiểm đó không ngờ do hành vi của Bệnh Cái lại rơi đúng vào đối thủ của Bệnh Cái là Giác Ngộ đại sư!



Vù... vù...



Kể từ khi nghe Tây Môn Tuyết Mai nhắc đến ba chữ Sanh Tử Ước, Giác Ngộ đại sư không hiểu sao lại đâm ra liều lĩnh! Phần vì sự liều lĩnh này của Giác Ngộ, phần thì không nỡ xuống tay vì Giác Ngộ chỉ một chút lầm lỡ lạc đường, do đó Bệnh Cái vẫn chưa thật sự mạnh tay với Giác Ngộ!



Tuy nhiên, một khi số trời đã định, mấy ai thoát được cảnh tử!



Giác Ngộ hoàn toàn bất ngờ khi đột ngột phải đối đầu trực diện với ngọn kình cực kỳ uy mãnh của lão quái Thái giáo chủ!



Giác Ngộ chấp chới định vận dụng Cửu Môn U Minh chưởng!



Nhưng đã muộn!



Ầm!



Oa!



Toàn trường rúng động trước việc Giác Ngộ bị thảm tử, nhất là tám vị Chưởng môn nhân Cửu Môn Hộ Pháp còn lại.



Sanh Tử Ước gì gì đi nữa vẫn không thể giúp họ tăng thêm đởm lược! Và tăng để làm gì một khi kẻ đang hóa cuồng kia chính là lão Thái giáo chủ U Minh giáo Tây Môn Đạo?!



Do đó, vừa chạm phải mục quang đỏ ngầu của lão quái, bọn họ không ai bảo ai, tất cả đều mau chân bỏ chạy!



- Lão phu nhân! Đây là việc chẳng đặng đừng mong lão phu nhân chớ trách! Chạy!



- Chạy mau! Đừng để Thái giáo chủ...



- Giáo chủ...! Chạy?



Vút! Vút!



Mụ ma bà không có lý do gì để trách bọn họ! Huống chi, chính bản thân mụ và Giáo chủ U Minh giáo cũng đang xốc nách Tây Môn Tuyết Mai để lo tìm đường tháo chạy!



Thạch Hiểu Đông và mọi người còn lại dù đang nức lòng hả dạ khi trông thấy phe đối phương gặp phải tình trạng gậy ông đập lưng ông, nhưng tất cả nào dám bám đuổi theo để truy sát bọn ác ma?



Vì lão quái không những không đuổi theo những ai đang cắm đầu bỏ chạy, ngược lại, lão nhìn theo họ và cười những tràng cười cuồng loạn :



- Ha... ha... ha...



Vẫn cười, lão quái bắt đầu đưa mắt nhìn vào mọi người còn đang lưu lại!



Trong tư thế sẵn sàng, Thạch Hiểu Đông vội vận dụng chân nguyên nội lực vào song chưởng. Chàng chỉ cần nhìn thấy lão quái có bất kỳ một động thái nào bất lợi, chàng lập tức ra tay!



Thế nhưng, động thái đó không hề có ở lão quái. Cho dù lão vẫn đang gườm gườm nhìn mọi người bằng đôi mục quang ngầu đỏ.



Và càng bất ngờ hơn khi mọi người nghe lão quái phát thoại :



- Ai trong bọn ngươi biết công phu Đông Hải?



Tư Đồ Ngọc vốn thẳng thắn, mấp máy môi định đáp...



Đại Ngạc Vương Vũ Văn Mộ Điền trước khi được Đông Hải thần ni độ hóa và hồi đầu hướng thiện luôn là nhân vật có tâm cơ ám hiểm! Lão nhanh miệng đáp lại :



- Là bọn người vừa bỏ chạy kia kìa! Không phải bọn ta đâu!



Lão quái đảo tròng mắt :



- Không phải bọn ngươi ư?



Bệnh Cái tâm cơ sâu sắc vội đáp :



- Đương nhiên không phải bọn ta.



Lão gật gật đầu hoàn toàn ngạo mạn :



- May cho bọn ngươi đấy? Hừ! Có ai trong bọn ngươi dám cùng ta so chiêu?



Bệnh Cái xua tay loạn xạ :



- Ối không! Không đâu! Bán lãnh của tôn giá quá cao cường, bọn ta không phải đối thủ!



- Thật ư?



- Đương nhiên là thật! Chỉ có...



Bệnh Cái định hướng sự chú tâm của lão quái Tây Môn Đạo vào bọn U Minh giáo bằng cách nói rõ tính danh của bọn chúng cho lão quái nghe! Nhưng một là lão kịp nhớ lại lão quái đã hóa cuồng đâu thể biết tính danh nào là của nhân vật nào, hai là lúc đó lão quái lại ngoác mồm cười lên man dại :



- Ha... ha... ha...



Nhìn lão Tây Môn Đạo phát cuồng tâm loạn trí, mọi người vừa không muốn trêu chọc hoặc khích nộ lão vừa ngấm ngấm mong sao lão bỏ đi cho nhẹ lo!



Nhưng, lão vẫn cười, cười mãi không thôi.



Len lén nhìn nhau và ngấm ngầm hiệu rõ nhau qua ánh mắt, tất cá cùng lặng lẽ lùi dần, lùi dần.



Cùng lùi với mọi người, Thạch Hiểu Đông và Thẩm Như Bích cùng đưa cỗ quan tài đi theo.



Tất cả lùi về phía hậu Dĩ An viện!



Ở phía trước tràng cười của lão quái Tây Môn Đạo vẫn không ngớt vang lên :



- Ha... ha... ha...