Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 101 : Sát nhân nhân sát
Ngày đăng: 07:30 19/04/20
Cơn gió mát lành chầm chậm thổi qua, mang đến sự ấm áp như thấm vào ruột gan, một chút ngọt ngào pha lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến người ta nhịn không được muốn liếm liếm đôi môi khô khốc, nhưng mà đợi đến lúc y muốn vươn đầu lưỡi liếm, lại phát hiện môi mình đang run rẩy từng trận.
Ánh nắng thực ấm áp, bầu trời cũng thực trong xanh.
Đám thích khách đã bị bắt hết lại, không lâu sau đó vệ binh cũng nghe thấy tin tức mà đến, trong con phố nhìn như yên tĩnh an toàn, Hoàng Báo lại không hiểu mà cảm thấy khẩn trương sợ hãi, rõ ràng tất cả đều đã xong, nhưng sát khí vô hình lạnh như băng tràn ngập trong không khí, lại khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi từ trong xương tuỷ.
Đến tột cũng là xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi khó chịu như vậy? Sợ hãi đến mức muốn lập tức chấm dứt tính mạng của mình ——
Hoàng Báo thở gấp từng ngụm từng ngụm, khó khăn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của ngân phát nam tử vận bạch y đứng xa xa, khi ánh mắt chạm đến một màu trắng như một đạo ánh sáng băng lãnh đâm mù mắt, trong giây lát, đồng tử co rút lại, Hoàng Báo kêu lên một tiếng đau đớn rồi té xỉu trên mặt đất, đến tận lúc này hắn mới phát hiện, vừa rồi ngoại trừ hắn ra tất cả các hộ vệ khác đều đã té xỉu.
Phía trên Hoàng Thành, dưới chân thiên tử, Lâm Cửu bị tập kích.
Tuy ràng nhiều ngày nay Lâm Cửu là nhân vật điểm nóng trong Hoàng Thành, nhưng mặc kệ là sống lại hay khai điếm ngâm thơ, chưa từng chấn động như chuyện bị tập kích lần này.
Trị an của Hoàng Thành vô cùng tốt, tuy rằng con dân Hoàng Phủ Đế Quốc xưa nay đều thượng võ, nhưng nếu là có ân oán với nhau phần lớn đều lựa chọn quyết đấu công bằng, mà không phải nháo ầm ỹ giữa ban ngày ban mặt, càng đừng nói đến việc thuê thích khách đến ám sát đại công tử Lâm Cửu của đương kim đại tướng quân, mà Lâm Cửu kia còn là quan môn đệ tử của đại chưởng môn Hiền Môn, đường đường là sư đệ Thánh Giả.
Việc này không thể nghi ngờ đã chạm đến điểm mấu chốt của Hiền Môn và triều đình, cực kì xúc phạm thể diện của Hoàng Phủ Thiên Niên, cơ quan quốc gia nhanh chóng chuyển động, không đến vài ngày đã tra ra người thuê Xà Kiếm Môn ám sát Lâm Cửu —— cư nhiên lại chính là tên công tử ăn chơi cách đó không lâu từng có tranh chấp với Lâm Cửu ở Thuý Trúc Cư.
Để bình ổn tức giận Lâm gia và Hiền Môn, Hoàng Phủ Thiên Niên làm việc rất nhanh gọn, nhanh chóng bắt người, nhanh chóng thẩm vấn, nhanh chóng giam giữ, mới chỉ qua vài ngày, sự việc Lâm công tử bị tập kích chấn kinh trong ngoài Hoàng Thành đã hạ màn.
Những người đó vĩnh viễn đều không thể hiểu, một hài tử cơ khổ không nơi nương tựa, một mình tự gánh vác hết thảy mà lớn lên, là chuyện bi ai cỡ nào.
Tiền tài quyền lực có thể truy cầu, mà có vài thứ, một khi mất đi thì suốt đời đều không thể trở lại.
Lâm Cửu tức giận, tức giận tên thối hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên bao che người thân, tức giận người sai sử phía sau màn lãnh huyết vô tình, tức giận hết thảy bất công bất chính trên thế gian này.
“Diệt Thiên, sau này chúng ta cùng đi du ngoạn thiên hạ được không?” Bài khai ngón tay của ma, từng ngón từng ngón đan với ngón tay của mình, Lâm Cửu nhắm mắt lại thì thào nói: “Tiêu dao khoái hoạt, tiêu sái thoải mái, trên trời dưới đất, đại giang nam bắc, ta đều muốn cùng ngươi đi một lần, mãi cho đến lúc già, mãi cho đến lúc chết…”
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nam tử, Diệt Thiên lẳng lặng nghe Lâm Cửu nói, sau một lúc, nam tử trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lâm Cửu giống như một con đại miêu cuộn lại trong lòng hắn mà ngủ, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, hàm ý cả cuộc đời này vĩnh viễn không phân li.
“Trên trời dưới đất, đại giang nam bắc…” Trong mắt hiện lên tiếu y nhàn nhạt, Diệt Thiên cúi đầu nhìn nam tử đã say ngủ trong lòng hắn.
Là hắn gần đây quá nhân từ, hay là tên kia quá ngu ngốc?
Đấu thú tràng ở Ân đô, ám sát trong Hoàng Thành, thứ nên trả giá đại giới, chung quy vẫn phải trả giá.
Hắn muốn giết người, giờ đây không thể có ai có thể ngăn cản cho dù là Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không được.