Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 103 : Chết
Ngày đăng: 07:30 19/04/20
Lệ phi nương nương đừng lo lắng, Lâm Cửu kia chỉ là một nhân vật râu ria, Lâm tướng quân bị thương hiện giờ như một phế nhân căn bản không thể xông pha chiến trường, nhưng người thì khác, người chính là phi tử của hoàng thượng, là nữ nhi của trọng thần trong triều, hiện giờ người lại đang mang long thai, sau này nếu hạ sinh được hoàng tử, cho dù hôm nay hoàng thượng bất mãn với người, mẫu bằng tử quý*, hoàng thượng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý hảo hảo đối đãi với người.” Nhũ mẫu – người theo Lệ phi tiến cung ở bên cạnh an ủi Lệ phi đang khóc nỉ non.
*Mẫu bằng tử quý: ý nói mẹ nhờ con mà phú quý
“Nhưng vừa rồi hoàng thượng, hoàng thượng tức giận nhiều như vậy, còn đánh ta, từ trước đến giờ Hoàng thượng chưa từng đánh ta.” Dùng chiếc khăn lụa lau lau nước mắt, Lệ phi vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình nói: “Nếu thật như ngươi nói thì thật tốt, nhưng nhỡ là nữ nhi…” Trên mặt lộ ra biểu tình bi thương, Lệ phi lại cúi đầu muốn khóc.
Sau khi nói chuyện một lúc, Lệ phi cũng có chút mệt mỏi, nhũ mẫu đóng cửa lại, sai người canh giữ bên ngoài chu đáo, sau đó cũng trở về ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhũ mẫu vẫn giống như bình thường trước tiên sai người hầu hạ Lệ phi rời giường, còn mình thì vội vàng dùng nước ấm lau mặt, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng la thất kinh của cung nữ.
“Kêu la cái gì, đừng làm ồn đến Lệ phi nương nương.” Nhũ mẫu không vui quát.
“Không xong rồi! Không xong rồi… nương nương… Lệ phi nương nương thắt cổ!”
…
…
“Ắt xì! ắt xì!” Liên tục hắt xì hai cái, Lâm Cửu hắc hắc cười gượng, có chút ngượng ngùng bụm miệng mình lại, sát sát cái mũi, ma đầu nào đó nằm ở phía trên khẽ nhíu mày, ngay sau đó nhịn không được khoé miệng khẽ cong lên, trong mắt lộ ra ý cười bất đắc dĩ.
Diệt Thiên chỉ khe khẽ lắc đầu, nhìn nam tử đang nhảy “thoát – y vũ”, mở miệng nói: “Ngươi không cần cởi, mặc vào đi, có người đến đây.”
“Sao ta không nghe thấy ——” Động tác của Lâm Cửu dừng lại, nét mặt tươi cười đông lại, vẻ mặt đau khổ, thối ma đầu võ công cao hơn y đương nhiên có thể từ nơi rất xa đã nghe thấy có người đến đây, nhưng mà những hộ vệ của Hoàng Báo không phải vừa mới tới sao, lúc này lại ai đến nữa?
“Không phải ngươi đổi ý không cho ta ở trên đấy chứ? Không được như thế, không được chơi xấu a!” Tưởng Diệt Thiên muốn nhân cơ hội chơi xấu, Lâm Cửu lập tức từ trên giường nhảy xuống, đôi chân trần hạy tới kéo nam nhân về giường: “Không được! Ta nhất định, ta nhất định trọng trấn hùng phong nam nhân của ta!”
“Hoàng thượng giá lâm ——” Thanh âm lanh lảnh của thái giám như xé rách cả không khí, xuyên quá cách cửa vừa dày vừa nặng, giống như một cái đinh hung hắng đâm vào lòng Lâm Cửu.
Quay đầu nhìn bộ dáng tự tiếu phi tiếu của Diệt Thiên, Lâm Cửu nản lòng thở dài thườn thượt, nghĩ nghĩ, phát hiện không có biện pháp nào nhốt Hoàng Phủ Thiên Niên tại ngoài cửa, cuối cũng chỉ có thể cam chịu quay về giường, mặc quần áo, đáp cái chăn, tiếp tục đóng giả “Thương tàn nhân sĩ”.
Y đã “dưỡng thương” vài ngày cũng chưa từng thấy Hoàng Phủ Thiên Niên xuất hiện, hiện giờ lại đột nhiên chạy tới khẳng định là không có ý tốt gì.
“Ta đi giúp ngươi chuẩn bị chút đồ ăn.” Diệt Thiên mỉm cười nói với Lâm Cửu, lập tức xoay người rời đi.
“Trở về! Ngươi muốn đi đâu, nếu như Hoàng Phủ Thiên Niên khi dễ ta thì phải làm sao bây giờ?” Thối ma đầu này, cư nhiên muốn chạy trốn, dù là một cái cớ rách nát, Lâm Cửu vẫn theo bóng dáng của Diệt Thiên mà hô lên.
Khoé miệng Diệt Thiên khẽ cong lên: “Ta đây thay ngươi giáo huấn hắn.”