Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 113 : Vương gia tự trọng
Ngày đăng: 07:31 19/04/20
Ngồi mã xa đi tới hoàng cung, Lâm Cửu lắc lư lắc lư , trong lịch sử có vị thần tử nào được ở trong cung của hoàng đế, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng đừng tưởng rằng trong đầu Lâm Cửu đều là tương hồ, nguyên nhân trụ trong cung chỉ cần một người sáng suốt đều có thể nhìn ra, còn không phải là để thối ma đầu ở trong cung trấn tràng, để chúng văn nhân học sĩ Hòang Phủ Đế Quốc ngưỡng mộ học hỏi.
Lúc lâm triều dù rảnh hay không rảnh, cũng sẽ có mấy vị văn thần được hoàng đế cho phép đi vào tiếp kiến thánh nhân thối ma đầu kia, cả ngày tham thảo cái này, nghiên cứu cái kia, nếu không phải phổ độ chúng sinh thì cũng y y nha nha quốc gia thế nào thế nào, nhân dân làm sao làm sao, nước miếng tung toé, thiếu chút nữa dìm y chết đuối.
Đám văn thần này có lẽ cũng không ngờ rằng, Diệt Thiên đã từng nói cho Lâm Cửu biết mấy tật xấu của văn nhân mấy người, một là văn nhân tương khinh*(văn nhân khinh thường nhau), hai là văn nhân ngộ quốc*, ba là cái gì nhỉ, Lâm Cửu một lát không nhớ ra, nói chung văn nhân có thể quen biết tương giao, nhưng những lời bọn họ nói ngươi không nhất thiết phải ghi nhớ trong lòng, càng không cần tôn làm tín ngưỡng, lí trí một chút sẽ không bao giờ sai.
*Văn nhân ngộ quốc: chỉ biết đến lí luận suông, cố chấp, u mê không chịu thay đổi. Lời của thánh nhân vĩnh viễn đều đúng. Câu này là dùng để châm chọc những người đọc sách nói suông không có lý luận thực tế, làm lỡ việc quốc gia. (baidu)
Hoàng cung thật sự là quá lớn, không xong nhất chính là sau khi qua cửa cung hạng người như y cũng không có quyền lợi được cưỡi ngựa ngồi mã xa, chỉ được bước bằng hai cái đùi trên cả đoạn đường dài, còn may hôm nay Lâm Cửu chưa đi lâu đã được thông tri hoàng đế bên kia đã biết chuyện y và Diệt Thiên phải rời khỏi Hoàng Thành, y có thể không cần phải nhân được sự cấp thuận của ai ai ai nữa, có một chút không may là người nói cho Lâm Cửu biết tin tức này lại chính là Hoàng Phủ Thiên Hách đang chuẩn bị xuất cung.
“Vương gia, đạ tạ người đã nói cho ta biết chuyện này, không thì ta lại phải đi tiếp một đoạn đường dài nữa, ta đi qua đi lại chân cũng sắp mau rụng rời rồi.” Hộ vệ tuỳ thân của Hoàng Phủ Thiên Hách bị phái đi rất xa rất xa, trên quãng đường vắng vẻ trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, chỉ có hai người Lâm Cửu và Hoàng Phủ Thiên Hách sóng vai chậm rãi bước đi.
Một đoạn đường dài như thế, nếu như không nói cái gì thì bầu không khí sẽ có chút xấu hổ, cần phải nói gì nha, Lâm Cửu còn chưa biết nên nói cái gì.
Hoàng Phủ Thiên Hách cười cười, khoé miệng cong lên nhưng lại như nhai phải thứ gì cứng ngắc và cay đắng: “Tiểu Cửu, mới vừa về vài tháng đã nhanh như vậy phải rời Hoàng Thành rồi, đi Bắc Quốc, không biết đến bao giờ ta và ngươi mới có thể gặp lại, người ta thường nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên kiến diện bất tương phùng, ngươi nói, chúng ta có duyên phận hay không, ta còn có thể gặp ngươi nữa không?”
“Thi đấu cạnh tranh trong hoàng gia các ngươi, giữa huynh đệ các ngươi, cần gì phải lôi theo người vô tội vào?” Lâm Cửu đẩy Hoàng Phủ Thiên Hách ra, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, ta không muốn lần thứ hai trở thành bia đỡ đạn cho hoàng thất các ngươi.”
Nói xong, Lâm Cửu nhanh chóng rời đi.
“Lâm Cửu, ngươi có biết những lời ngươi nói hôm nay đã phạm vào tối kị?” Hoàng Phủ Thiên Hách đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nam tử không chút kiêng nể rời đi, khoé miệng nhưng lại cong lên.
“Vậy vương gia cứ việc tới chém đầu ta đi.” Cùng hoàng tộc tranh luận một phen, trong lòng đúng là sảng khoái, chỉ mong mấy người trong hoàng phủ gia độ lượng một chút, cũng đừng bời vì y mà liên luỵ đến Lâm gia.
“Chém đầu ngươi? Ha ha….” Người đã rời đi, Hoàng Phủ Thiên Hách lẩm bẩm than thở, “Chúng ta sẽ còn gặp lại, Lâm Cửu.”
Sáng sớm hôm sau nữa, Thánh Giả và Lâm Cửu ngồi trên mã xa an tĩnh rời khỏi Hoàng Thành.
—— Đệ nhị quyển • Hoàn ——