Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 120 : Bọn họ là đồng bọn!
Ngày đăng: 07:31 19/04/20
Càng đi lên phía bắc khí trời càng lạnh.
Cơn gió rét buốt thấu xương lướt qua sợi tóc đen bóng, áo choàng rộng thùng thình bay phần phật trong gió, Lâm Cửu kéo kéo lại tấm áo choàng bị gió thổi sắp bay ra ngoài, lại kéo kéo một góc xiêm y của đại ma đầu đi phía trước thay y chắn gió, rõ ràng đều là người, rõ ràng đều khoác một tấm áo choàng lớn, y thì sắp biến thành diều bay đi, nhưng áo choàng của đại ma đầu sao lại không động đậy tí nào.
Tay cầm lấy y phục của Diệt Thiên để tránh bị gió thổi bay mất, Lâm Cửu cũng không cho rằng mình từ trên bầu trời ngã xuống mà vẫn có thể còn mạng, khẽ nghiêng người cúi xuống nhìn bao quát phía dưới, sơn hà đại xuyên đều biến thành bức tranh một màu xanh lá, tầng tầng vân vụ như sương khói mịt mờ, chắn lại tầm mắt.
Hắc Long uốn lượn thân thể vĩ đại phi nhanh trên bầu trời, thỉnh thoảng thở ra tựa hồ sẽ khiến bầu trời một trận rung động, cái gọi là long uy, long nộ, Lâm Cửu đại khái có thể tưởng tượng ra được.
Sợ rằng Hắc Long chỉ cần hắt xì một cái, nhân gian sẽ hạ một tràng mưa to.
Lâm Cửu không khỏi thấy mình có chút ác tâm, ý tứ này nghe thế nào cũng thấy giống như nước mưa chính là nước mũi nước miếng của rồng vậy, cúi đầu kéo kéo tấm áo choàng bị gió thổi bay phấp phới, Lâm Cửu dứt khoát từ phía sau ôm chặt lấy Diệt Thiên giống như phúc lợi đứng thẳng trên người Hắc Long, tư thế này thật không tồi, nếu như đại ma đầu có thể hứng gió giang rộng hai tay ra thì đó chính là giống trong «Titanic» rồi.
Cằm gác lên vai Diệt Thiên, trong đầu Lâm Cửu miên man suy nghĩ, đột nhiên một ý niệm mạc danh xuất hiện, lúc trở về y theo dáng dấp của đại ma đầu luyện vài viên biến hình đan, y nếu như biến thành hình dạng Diệt Thiên, không biết đại ma đầu này có thể hôn y hay không, chúng quy cảm thấy rất thú vị.
“Tới rồi.” Diệt Thiên kéo cánh tay đang quấn trên thắt lưng hắn, đột nhiên hạ xuống, Hắc Long xoay quanh mấy vòng trên không trung biến thành một đạo khói đen nhập vào trong trường tụ ma đầu, Lâm Cửu bị biến hoá đột ngột lúc này doạ cho hoảng sợ, nơi đây cách mặt đất phải hơn một nghìn mét nha, dọc đường lại không có chỗ nào để đặt chân, bọn họ đây là muốn tự tử sao?
Hai bóng người một đen một trắng từ không trung lao xuống, Lâm Cửu ôm chặt Diệt Thiên không buông, sau một lát xác định bọn họ sẽ không ngã chết mới dám nhìn xuống phía dưới, mặt đất trắng xoá một mảnh, đúng là một tầng tuyết, lúc này mới chớm thu mà Bắc Quốc đã có tuyết rơi, dần tiếp cận mặt đất, Lâm Cửu phát hiện giữa một mảnh mịt mờ tuyết trắng còn có mấy chấm đen đen, thoạt nhìn… hình như là người?
Diệt Thiên ngừng lại quan sát mọi người nói: “Y là người đồng tu với ta, từ nay về sau thấy y như thấy ta, tất cả các ngươi đều phải nghe theo lệnh y.” Nói đến đây, Diệt Thiên đột nhiên nghĩ đến mặc dù Lâm Cửu đang dịch dung nhưng còn chưa có tên giả, cuối cùng trực tiếp hỏi Lâm Cửu: “Ngươi tên là gì?”
Bên dưới mọi người hai mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, Thánh Giả đúng là Thánh Giả, kiêu ngạo như vậy, đến ngay cả tên người đồng tu cũng không biết!
“Lục Tiểu Phụng, cứ gọi Lục Tiểu Phụng là được rồi.”Nghĩ tên thật khó, cái tên Cửu Lâm trước kia không dùng được, hơn nữa cũng quá dễ bị người ta đoán ra, dưới tình thế cấp bách. Lâm Cửu liền nghĩ đến tên của nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, dù sao lần này bọn họ là muốn tới đoạt phượng hoàng đản, vậy liền kêu Lục Tiểu Phụng là được rồi.
“Ân, Lục Tiểu Phụng từ nay về sau y chính là Thiên Thánh Giả.” Diệt Thiên tiện tay vẫy vẫy, rõ ràng là bộ dạng tuỳ tiện lừa dối người ta, “Các ngươi lui đi.”
“Vâng.” Mấy người nhanh chóng phân tán rời đi tiêu thất vô tung vô ảnh, nhưng có một nữ nhân vẫn lưu lại, nàng chính là U Lan Cốc cốc chủ Hồ Điệp Lan.
Nữ nử hướng về phía Lâm Cửu bái một bái, trên mặt cũng thấy bất luận lỗ mãng gì, nhu nhuận nói: “Thánh Giả, đi bên này.” Hồ Điệp Lan trong lòng rất rõ ràng, vị Thiên Thánh Giả Lục Tiểu Phụng này hẳn là dùng tên giả, nhưng nàng lại không thể nào nghĩ ra trên đời này còn có ai có thể cùng Thánh Giả bình khởi bình toạ, nữ tử không khỏi cảm thấy thán phục.
Đi chưa bao xa liền thấy một sơn động, dùng bốn chứ «chẳng khác động tiên» để hình dung phong cảnh trong sơn động cũng là thích đáng, trong sơn động vô cùng ấm áp, lúc dẫn theo Lâm Cửu Diệt Thiên tiến vào nàng cũng liền rời đi.
Trong động chỉ còn lại Diệt Thiên và Lâm Cửu, có thể đoán được ngày mai bọn họ sẽ đi vào Băng Nguyên Cực Bắc, hôm nay nên hảo hảo nghỉ ngơi chuẩn bị một chút mới tốt, cũng không biết ngày mai sẽ gặp mặt những người thế nào.