Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 124 : Ngươi tranh ta đoạt

Ngày đăng: 07:31 19/04/20


“Quái vật này tính năng ăn mòn rất nặng, nghìn vạn lần đừng bị chúng nó đụng vào.” Cao Thanh vẫn theo sát bên cạnh Hoa Tư nhíu nhíu mày, chốc chốc lại quay đầu nhìn đám lục trùng di động cực nhanh như thuỷ triều kia, vũ phiến trong tay vung lên. Một đạo thanh phong hoá thành vô số lưỡi dao bổ về phía đám lục trùng đang điên cuồng di chuyển, phong nhận*(lưỡi dao gió) tới chỗ đám sâu nổ mạnh “rầm” tán ra vô số dịch thể màu xanh, nhưng rất nhanh đã bị đám trùng phía sau cắn nuốt.



Vô tung vô ảnh giống như là quăng con dao nhỏ sắc bén vào trong biển rộng, không thể dậy nổi một gợn sóng.



“Ghê tởm!” Cao Thanh thầm mắng một câu, thấy đòn công kích của mình không có hiệu quả cũng thành thật không thèm lãng phí khí lực toàn lực theo kịp đại đội ngũ chạy băng băng, “Những con trùng này hình như giết không chết, lẽ nào chúng ta cứ chạy mãi thế này?”



Hoa Tư cười cười nói: “Dao vô dụng, roi vô dụng, không bẳng thử dùng lửa thiêu xem có thể thiêu sạch sẽ hết đám trùng đáng ghét này không.”



Tây Sa Thương Hải quay đầu lại nhìn đám lục trùng giống như thuỷ triều chen chúc mà lên, nói: “Những con trùng này vô sắc vô vị, không biết đã ở trong sơn động này bao lâu, thảo nào bên hồ không có dã thú gì, có lẽ đều đã bị lục hồ trùng này cắn nuốt sạch sẽ rồi, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy cũng không phải cách hay.”



Dứt lời Tây Sa Thương Hải giương tay lên một đoàn thanh liên hoả diễm thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không biết thứ này có thể thiêu sạch được đám lục hồ trùng đáng ghét này không.”



“Chờ một chút!” Nghe thấy mấy người nói chuyện, Lâm Cửu vẫn luôn một mực suy nghĩ xem làm sao đối phó lục hồ trùng gọi lại Tây Sa Thương Hải, có lẽ bởi vì lúc trước Lâm Cửu nói qua hồ có vấn đề, Tây Sa Thương Hải cũng không tự ý động thủ, chỉ dùng hoả diễm chiếu sáng con đường phía trước, hơi tăng tốc chạy tới phía sau người khoác áo choàng màu trắng che đậy dáng dấp – Lâm Cửu.



Cách Lâm Cửu năm bước thì ngừng lại, Tây Sa Thương Hải nhìn bóng trắng có chút nghi hoặc, nam nhân cùng một chỗ với Diệt Thiên này thân phận bất minh, lời nói nửa thật nửa giả không thể tin tưởng, thế nhưng vừa rồi cảm giác được hồ có chuyện, lúc này thấy y di chuyển với tốc độ cực nhanh cũng không thấy mệt mỏi, xem ra thực lực của người này cũng giống đại ma đầu sâu không thể dò.




“Xích Long Nữ, ngươi không phải cũng đại ma đầu một phe sao, xem ra hắn căn bản không quan tâm mạng của ngươi a, biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ, đồng hành cùng ma đầu, địa ngục ngay phía trước a.” Tây Sa Thương Hải cười lạnh nói.



Xích Long Nữ còn chưa nói, Lâm Cửu đã nhịn không được mấy tên luôn “khi dễ” Diệt Thiên này, khoanh tay đứng một bên châm chọc khiêu khích: “Suốt ngày lải nhải, hơi tý lại dông dài, không thấy mấy người các ngươi động thủ, nhưng mà nói thì lại rất nhiều, nếu không có Diệt Thiên các ngươi vẫn còn đang bị một đám xú trùng kia truy đuổi chạy khắp nơi, chứ còn có thể đứng ở đây nói lời vô ích sao? Ta thấy các ngươi cũng chẳng có năng lực gì, nhưng bản lĩnh lấy oán trả ơn thì lại rất mạnh.”



Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng quay đầu đi không thèm nói lại, Hoa Tư cũng có chút xấu hổ cúi đầu cười khẽ hai tiếng, Cao Thanh vẫn một bộ dáng người qua đường “không quan hệ với ta”.



Xích Long Nữ chỉ nhìn Lâm Cửu, lại nhìn Diệt Thiên, lúc nhìn về phía đại ma đầu đột nhiên cảm nhận được đối phương lườm mình, nàng tiếp lời Lâm Cửu cười nói: “Ha ha, ta nếu như theo Thương đế chẳng phải đã sớm xuống địa ngục quất roi rồi sao?” Vừa nói vừa cầm trường tiên trong tay.



Biến hoá trong nháy mắt, Xích Long Nữ một khắc trước vẫn còn đang chuyện trò vui vẻ đột nhiên như sét đánh không kịp bưng tai quất roi về phía Hoa Tư và Cao Thanh, mà ở cũng thời khắc đó Diệt Thiên cũng đột nhiên hướng Tây Sa Thương Hải xuất thủ, một chưởng đánh về phía Tây Sa Thương Hải, một chưởng còn lại nhẹ nhàng vỗ lên Lâm Cửu vẫn còn chưa biết phát sinh chuyện gì.



Bất thình lình, người vẫn sắm vai phụ không bị chú ý – Cao Thanh đột nhiên phát uy, nhẹ nhàng tránh thoát roi của Xích Long Nữ, giống như cái bóng lướt qua mọi người nhanh chóng lao về phía Lâm Cửu.



Diệt Thiên khẽ nhíu mày muốn ngăn cản Cao Thanh, Tây Sa Thương Hải một cước đá ra cản đường Diệt Thiên, cười lạnh nói: “Muốn đi đâu!”