Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 134 : Sinh sinh tử tử

Ngày đăng: 07:31 19/04/20


“Hoả diễm của phượng hoàng có vẻ đã sắp cạn kiệt, chúng ta phải nhanh chóng thừa dịp phượng hoàng trọng sinh đưa hắn vào địa ngục triệt để phong ấn lại!” Khẽ quát một tiếng, chân khí của Tây Sa Thương Hải bỗng nhiên tăng vọt, quanh thân dần dần bao trùm bởi một làn khói xanh nhàn nhạt, sau cùng hình thành một con thần long màu xanh ngay giữa không trung.



“Xuất ——” Hoàng Phủ Thiên Niên hô, cũng giống Tây Sa Thương Hải quanh thân dần dần quanh quẩn một làn khói màu vàng, làn khói tựa long, kim quang lóng lánh, sau đó hoá thành một con Kim Long uy vũ.



“Thanh Long… Kim Long… ha ha, Hoa Tư ngươi cũng nên gọi Tử Long ra luôn đi ha?”



Mu bàn tay xoá đi vết máu nhàn nhạt bên khoé miệng, quanh thân ma đầu hắc vụ đột nhiên mãnh liệt tuôn trào, Diệt Thiên nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, cười lạnh: “Phụ thân ngươi năm đó vì ngươi cố ý chết dưới tay ta, Hoàng Phủ Thiên Niên, ngươi đây là tới tìm ta báo thù sao?”



“Giết ngươi, cần gì phải có lí do?” Cười khẩy, Kim Long phía sau Hoàng Phủ Thiên Niên ngửa mặt lên trời hú dài chấn động cả sơn động.



Thanh Long, Tử Long, Kim Long, Hắc Long…. tứ long bay lượn trên không, từng đợt long ngâm không dứt vang vọng bên tai, phảng phất như ngay một khắc sau sẽ làm cho tuyết sơn này sụp đổ vậy, nhất là phượng hoàng hoả diễm ở sâu trong lòng núi càng ngày càng cuồng loạn như là bất hoà với những con long này, dung nham cuồn cuộn chảy, hoả quang quanh quẩn trên đỉnh đầu càng ngày càng chói mắt, sáng ngời như thiêu đốt tiêu diệt hết bóng tối và ánh sáng.



Ba đấu một, lúc trước bọn Tây Sa Thương Hải ẩn giấu thực lực đánh lừa, hiện tại Diệt Thiên làm sao có thể chiếm được ưu thế?



Nhìn Diệt Thiên liến tiếp chịu những đòn giáp công của ba người Hoàng Phủ Thiên Niên mà bị rơi xuống hạ phong, Lâm Cửu lo lắng không ngớt, nhưng khổ nỗi năng lực bản thân có hạn, tâm tình cũng giống như phượng hoàng hoả diễm cuồn cuộn không thôi, dần dần cũng không biết do phượng hoàng hoả diễm ảnh hưởng đến y, hay là tâm tình của y ảnh hưởng đến nó, phượng hoàng hoả diễm chợt cháy bùng lên, ngọn lửa ở đầu và đuôi thần điểu đột nhiên kịch liệt phát ra một trận bạch quang nóng rực mà loá mắt.



Bạch quang rền vang nổ bùng trong sơn động, đâm vào mắt không tài nào mở ra nổi.



“Phượng hoàng niết bàn rồi, chúng ta cùng nhau hợp lực đưa tàn hồn của hắn triệt để đánh vào địa ngục!” Nhìn bạch quang lóng lánh xung quanh, Hoa Tư hét lớn.
“Phốc ——”



Hoa Tư vừa đặt chân xuống đất đã phun ra một ngụm máu, vội vã hô: “Phong ấn đã được giải trừ, nhanh bắt lấy hồn phách của Diệt Thiên, không thể để hắn tỉnh lại!”



Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải tựa hồ cũng bị thương, chỉ là thương thế không nặng như Hoa Tư, nghe xong Hoa Tư nói, Tây Sa Thương Hải và Hoàng Phủ Thiên Niên đồng thời nhảy lên, giống như mũi tên phóng về phía biển lửa phượng hoàng vừa rời đi, nhìn kĩ, bên trong biển lửa dĩ nhiên còn có một bức đồ hình phức tạp kì quái, từng luồng hắc khí đang điên cuồng từ bên trong trào ra.



Tay bưng ngực, Hoa Tư khẽ cắn răng, mũi chân điểm nhẹ đột nhiên phi về phía Lâm Cửu, đúng lúc đó, trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một điểm đen, một thân ảnh cường tráng bỗng nhiên từ sơn khẩu rơi xuống, nhanh như chớp chặn Hoa Tư lại, cái đuôi thú thật dài giống như chiếc roi quất về phía Hoa Tư, một công một cản, sau một chiêu giao thủ hai người nhanh chóng tách ra.



Nhìn kĩ, ngăn trở Hoa Tư chính là một nam tử mắt đỏ có lỗ tai của dã thú và chiếc đuôi của báo đen, hai móng vuốt như lưỡi dao, nam tử giống dã thú ngửa đầu hú dài một tiếng, chấn động cả tuyết sơn.



Tựa hồ không muốn dây dưa cùng đám người Hoa Tư, nam tử giống dã thú cuộn thân thể thoăn thoắt phi về phía Lâm Cửu, một tay ôm lấy Lâm Cửu liêu xiêu sắp đổ, nhẹ giọng nói: “Đi!”



“Là ngươi…” Tựa vào lòng nam tử, Lâm Cửu phát hiện người này cư nhiên lại là người mà y đã từng gặp qua trong mộng.



“Chờ một chút ta ——” Ra sức nhảy lên phía trên, Xích Long Nữ vội vội vàng vàng đuổi theo hai người, nam tử như dã thú chỉ khẽ liếc mắt nhìn nữ nhân vẫn chưa nói gì.



Phượng hoàng hót vang, hoả quang giống như một đạo ánh sáng lộng lẫy nhanh chóng rời khỏi tuyết sơn.