Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 22 : Bí mật bỏ đi
Ngày đăng: 07:29 19/04/20
“Vậy sao?” Nghe được câu trả lời của Diệt Thiên, Lâm Cửu hoàn toàn không tin: “Ta không tin trên thế gian này có người không có phiền não, ngươi đang gạt ta.”
“Ha ha, ngươi rất thú vị.” Nam tử khẽ cười một tiếng, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Lâm Cửu, trong gió đêm, mái tóc đen nhè nhẹ đón gió tung bay.
“Không phải tiên hiệp, nhưng lại đến từ Tiên Hiệp Điện, chuyện kiểu này ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói.” Diệt Thiên chậm rãi nói.
Lâm Cửu quay đầu nhìn về phương xa: “Ngươi cứ như đã nhìn thấu ta vậy, trừ bỏ cái này, ngươi còn biết chuyện gì khác về ta nữa?”
“Dịch dung, vì sao?” Diệt Thiên thản nhiên nói.
“Vậy ngươi vì sao lại dùng áo choàng che kín mình?” Lâm Cửu hỏi ngược lại, y có lẽ không biết rằng, trên đời này chỉ có mình y dám nói như vậy với Diệt Thiên.
Đại ma đầu giống như người không có tình cảm, không có hỉ nộ ái ố, đến ngay cả tiếng cười cũng lộ ra đạm mạc, nghe xong câu phản vấn của Lâm Cửu, Diệt Thiên vẫn dùng ngữ khí thản nhiên như cũ, chậm rãi nói: “Chán ghét ánh sáng mặt trời.”
Lâm Cửu cười nói: “Ta đáp ứng một người.”
“Quá nhiều ràng buộc, chỉ biết trói buộc lòng người, sẽ không chiếm được tự do, đánh mất chính mình.”
“Không phải tất cả mọi người đều có thể giống ngươi, vô câu vô thúc.” Lâm Cửu đột nhiên bắt đầu thấy hâm mộ đại ma đầu này, tuy rằng mọi người đều gọi Diệt Thiên là đại ma đầu, nhưng ít nhất đại ma đầu này sống được tiêu dao khoái hoạt, vì chính mình mà sống, không vì bất kì ai.
Vì chính mình mà sống sao? Lâm Cửu không khỏi sửng sốt. Đúng vậy y chẳng lẽ không nên vì chính mình mà sống?
Nhưng một người tại thế gian có rất nhiều ràng buộc, mà những ràng buộc đó đôi khi không phải một loại trói buộc, không phải một loại gánh nặng mà là động lực cuộc sống.
Mình kiếp trước cũng không có nhiều ràng buộc lắm, tuổi nhỏ đã mất song thân, không có huynh đệ người thân, vì thế sau khi học xong cũng không có ai đốc thúc y tìm việc làm, cũng không có người đòi hỏi y nhất định phải đỗ đại học.
Y thực tự do, lại khát vọng bị thân tình ràng buộc.
Từ độ cao này mà ngã xuống, không thể không tan xương nát thịt!
“Ngươi thật lạnh.” Lâm Cửu ôm chặt lấy đại ma đầu không chịu buông tay khẽ nhíu mày, trong tình huống bất đắc dĩ y chỉ có thể ôm lấy Diệt Thiên, dù sao chỉ cần ôm Diệt Thiên thì chắc chắn sẽ không ngã xuống, nhưng là khi vừa tiếp xúc với đối phương, Lâm Cửu liền cảm giác được một trận lạnh lẽo từ cánh tay truyền tới.
Cách quần áo mà vẫn lạnh như vậy, không khó tưởng tượng trên người đại ma đầu lạnh như thế nào, thế này vẫn còn là người sao?
Lâm Cửu vừa mới nói xong, nam nhân ngồi ở phía trước lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Lâm Cửu vội vàng buông tay, ngã xuống không nhất định sẽ chết, nhưng đắc tội đại ma đầu thì trăm phần trăm là chết, tin đồn về đại ma đầu này y ít nhiều cũng nghe được một ít, một trong số đó chính là lạt thủ tồi hoa*.
(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Nghe đồn năm đó hoa khôi Thiên Hương Các tự xưng là mỹ mạo vô song, cố ý chọn – dụ dỗ đại ma đầu Diệt Thiên, kiểu như ngồi lên đùi đại ma đầu Diệt Thiên này, sau đó bị Diệt Thiên phế ngay tại chỗ.
Nữ tử tự xưng mỹ mạo sợ nhất là gì? Không sợ chết, sợ chính là dung nhan già cỗi.
Đại ma đầu Diệt Thiên đủ ngoan, hắn không giết người, lại đem mĩ mạo hoa khôi này nháy mắt biến già thêm mấy chục tuổi, hoa khôi không còn, chỉ còn lại một lão thái bà vừa già vừa xấu.
Từ đó về sau thiên hạ mỹ nhân nghe đến tên đại ma đầu Diệt Thiên đều biến sắc, ma đầu này không hổ là ma đầu, bất kính thiên, bất lễ địa, chỉ tôn chính mình, ngay đến cả mỹ nhân cũng không chút do dự mà xuống tay, ác! Thật sự quá ác!
Cũng khó trách ngày đó khi thành chủ Lưu Tinh Thành thiết yến, Diệt Thiên vừa xuất hiện, mấy mỹ nữ tức khắc không dám nói chuyện, thầm nghĩ mau chạy trốn.
Lâm Cửu cũng không dám đắc tội vị đại ma đầu tính cách nghe đồn khó đoán này, tuy rằng vừa rồi bọn họ nói chuyện phiếm coi như hoà hợp, nhưng ai mà biết ngay sau đó đại ma đầu có thể trở mặt hay không, theo y thấy đại ma đầu này muốn làm gì cũng đều có thể a.
Có điều sau khi Lâm Cửu thu hồi cánh tay ôm lấy Diệt Thiên, đại ma đầu đột nhiên vươn tay túm lấy Lâm Cửu, kéo người lên phía trước, Lâm Cửu lập tức từ phía sau chuyển lên phía trước ngồi, sau lưng là đại ma đầu có bờ ngực lạnh như băng, như là để phòng ngừa Lâm Cửu bị ngã xuống, một tay Diệt Thiên vòng qua ôm lấy eo Lâm Cửu.